Chương 38: (Vô Đề)

Ngôn Khả Hân cảm thấy thành quả không tồi, nhẹ nhàng sờ mũi anh nói: "Không trả lời, vậy chính là nhớ em rồi!"

Quý Thần Vũ cứ như vậy cứng còng thân thể ngơ ngác nhìn cô, anh vào đây để làm gì anh cũng quên mất rồi.

Anh cũng không hiểu được người con gái này vì sao mị lực lớn đến vậy, có thể dễ như trở bàn tay làm anh mất đi lý trí, anh cảm thấy nếu anh không khắc chế, anh sẽ điên mất.

Chậm rãi thả lỏng, anh cố ý dùng giọng nói bình thản nhất để mà hỏi: "Ngày hôm qua là ngày đầu tiên em đến đây, anh không về, em có cái gì không thích ứng được không?"

Ngôn Khả Hân nhớ vừa nãy anh còn bộ dạng nguy hiểm, thế mà không dự đoán được anh mở miệng lại hỏi câu này: "Không có gì không thích ứng, dì Tĩnh chuẩn bị mọi thứ rất tốt, giường cũng rất thoải mái."

"Phải không?" Anh cười khẽ, dùng ngón cái mềm nhẹ vuốt ve cằm cô, "Ngày hôm qua trước khi đi ngủ em làm cái gì?".

Ngôn Khả Hân trong lòng một lộp bộp, lại gì nữa đây?

Cô suy nghĩ rồi nói, "Em tắm rửa rồi nghe nhạc."

"Còn gì nữa không?" Nhẹ nhàng bâng quơ nói, chính là cô nghe ra trong giọng nói của anh có chút bất mãn.

Ngôn Khả Hân tròng mắt xoay chuyển, rất nhanh hiểu ý, ở khóe miệng anh hôn một cái, ngữ khí ôn nhu: "Đương nhiên còn nhớ anh nữa."

Động tác vuốt ve dừng lại, nhướng mày nhìn: "Thật sự?"

Ngôn Khả Hân thấy thế liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, quả nhiên đây mới là đáp án anh muốn, tên đàn ông có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ này, rất thích cô thời thời khắc khắc đều nghĩ anh, nhớ anh, không có anh liền không được.

Ngôn Khả Hân thực biết điều, tự nhiên lập tức nói: "Đương nhiên là thật sự."

Quý Thần Vũ rất vừa lòng, duỗi tay lại đây, giống như là ôm trẻ con bồng cô lên, rồi đặt cô lên trước bệ cửa sổ, nói: "Bởi vì anh bị một yêu tinh câu lấy hồn, lưu lại trong nước hồi lâu, cho nên để lại rất nhiều chuyện ở đây chưa kịp xử lý, tối hôm qua còn một số chuyện quan trọng chưa giải quyết xong anh liền ở lại công ty."

Ngôn Khả Hân giận anh, "Anh nói điều này với em làm gì? Em cũng đâu trách cứ gì anh."

Quý Thần Vũ vẫn tươi cười như cũ, lại nói: "Sở dĩ cùng Lương Hiểu Như trở về là bởi vì vừa lúc ở cửa gặp được."

Cư nhiên việc gặp Lương Hiểu Như cũng giải thích rõ ràng cho cô, như thế nào cảm giác giờ phút này Quý Thần Vũ như đang báo cáo hành trình với cấp trên vậy.

"Vừa nãy Hiểu Như có nói đã rất lâu rồi không gặp mặt, muốn mời hai chúng ta đi ăn cơm, em có muốn đi không?"

Anh tựa hồ tâm tình không tồi, ngữ khí liền réo rắt êm tai.

Ngôn Khả Hân đột nhiên nghĩ đến đời trước, cô đối xử thật không tốt với anh, còn muốn tìm đàn bà cho anh, anh không chỉ có dục vọng chiếm hữu đối với cô mà còn muốn cô cũng phải như vậy với anh.

Trải qua nhiều như vậy giáo huấn, cô sao có thể không giác ngộ đậy?

Lúc này cô cũng bày ra bộ mặt bất mãng: "Quý tiên sinh anh cũng đừng quên anh sẽ lập tức phải kết hôn đấy, tuy rằng anh cùng Lương tiểu thư từ nhỏ cùng nhau lớn lên thân như anh em ruột, nhưng rốt cuộc cũng không phải như vậy, anh cùng cô ấy nói chuyện phải có chừng mực, đơn độc cùng nhau ăn cơm gì đó là không ổn đâu nhá."

Quý Thần Vũ khóe miệng cong lên, trong lòng tràn đầy kích động, anh hoãn hồi lâu mới làm cho chính mình bình tĩnh một chút: "Được."

Chỉ đơn giản một chữ "Được" thôi, mà Ngôn Khả Hân thế nhưng không tự chủ được run rẩy, nghe sao giống như một chú chó to trung thành.

Giờ phút này Quý Thần Vũ trong lòng quả thực miễn bàn có bao nhiêu sảng khoái, trước kia cô chưa bao giờ sẽ để ý bên người anh có bao nhiêu nữ nhân, thậm chí còn ác độc đến mức đẩy anh vào lòng người phụ nữ khác, mỗi khi như vậy anh luôn bị cô làm cho tức chết, thế cho nên hoàn toàn mất đi lý trí và hành hạ cô.

Nhưng hiện tại cô lại quản anh chặt như vậy, anh muốn đi ăn cơm với người anh coi là em gái thôi mà cũng không chịu. Loại mất đi cảm giác tự do này làm anh cảm thấy rất tốt đẹp, đường đường là chưởng môn của Tư Thông gia tộc thế nhưng lại hưởng thụ cảm giác bị người ta quản như vậy, nói ra đại khái cũng không ai tin.

Trong khoảng thời gian ngắn anh chỉ cảm thấy người con gái trước mắt này thật xinh đẹp, làm anh rất muôn hôn cô.

Nụ hôn rất sâu rất sâu, triền miên lại nhiệt tình, hôn rồi hôn liền không thể vãn hồi, lửa nóng lan tràn ra, anh nghe được tiếng cô kiều

- mị hừ nhẹ, anh cảm giác trên người có một ngọn lửa lớn đang thiêu đốt, sau đó anh liền mất khống chế muốn làm một ít chuyện cầm thú.

Ngôn Khả Hân bị anh đè ở trên tường hai chân tách ra ôm chặt hông anh bị anh làm cho lên cao trào một lần, người đàn ông này không biết đủ, còn đem cô ôm lên giường lăn qua lăn lại một lần nữa mới thỏa mãn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!