Chương 37: (Vô Đề)

Ngôn Khả Hân sợ hãi, nhưng cô không muốn ở trước mặt anh biểu hiện ra sự sợ hãi, liền hất cằm nói với anh: "Là anh đấy."

Không nghĩ cô vừa nói xong anh lại cười, anh hơi khom người cùng cô đối diện, ánh mắt vui vẻ nhìn cô, giống như là ăn mật vậy, khuôn mặt sáng lạn đến rực rỡ.

"Là anh dung túng cho em, anh đồng ý." Anh đem một bên mặt chưa bị cắn đưa qua, "Nơi này cũng cho em đấy cắn nè."

"……"

Vốn tưởng rằng anh sẽ tức giận, không nghĩ tới anh lại vui vẻ bị cắn, cắn một bên mặt còn chưa đủ, anh thế nhưng còn chủ động đưa má bên kia cho cô cắn nữa.

Ngôn Khả Hân cảm giác anh đang yêu chiều cô.

Thật là muốn mạng người ta mà!

*****

Nếu anh đã chủ động như vậy, Ngôn Khả Hân cũng không khách khí, ở mặt bên kia cũng cắn một cái, không nghĩ tới mới vừa cắn xong anh liền đem cô bế tới giường, trong lòng cô tức khắc vang lên một hồi chuông cảnh báo, vội hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Anh trưng ra vẻ mặt đương nhiên, "Em cắn xong rồi, thì đến phiên anh cắn."

"……"

Ban ngày ban mặt, cái tên không biết xấu hổ này không chỉ có cắn mặt cô không đâu, anh còn đem toàn thân trên dưới cô cắn mút không thiếu chỗ nào, cảm giác này quả thực miễn bàn có bao nhiêu ngứa ngáy, toàn bộ quá trình cô rên rỉ không ngừng đến mức khát khô cả họng.

Sau khi mệt mỏi cô liền thiếp đi, thời điểm tỉnh lại đã là giữa trưa, Quý Thần Vũ không ở nhà, quản gia đưa cơm trưa dọn sẵn lên cho cô, Ngôn Khả Hân vừa ăn xong cơm trưa liền nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, nói là giải phẫu đã thành công, Ngôn Phi Hùng tỉnh muốn gặp cô.

Ngôn Phi Hùng mạng đúng là lớn, bất quá ông ta vừa tỉnh lại đã muốn gặp cô thật là ngoài dự kiến, cũng không biết ông ta còn muốn nói gì nữa.

Ngôn Khả Hân cuối cùng vẫn đi đến bệnh viện một chuyến, mới vừa làm xong giải phẫu Ngôn Phi Hùng còn đang phải truyền thuốc, trên mặt hắn lộ ra vẻ mỏi mệt, cả người suy yếu.

"Tiểu Hân, con đến rồi à……" Nói chuyện cũng không có khí lực.

Ngôn Khả Hân không muốn cùng ông ta nói lời vô nghĩa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi : "Nói đi, ông gọi tôi tới đây là có chuyện gì muốn nói với ?"

Ngôn Phi Hùng nhắm mắt, qua hồi lâu mới như tìm được sức: "Là ta mắt mù, không nghĩ tới Tưởng Thục Viện là loại người này, làm con bị uất ức bao năm nay."

Ngôn Khả Hân trong lòng khinh thường, sao sớm không nói đi, hiện tại cùng cô nói lời này có ích lợi gì? Người ông ta chân chính phải xin lỗi sớm đã không còn nữa.

Ngôn Phi Hùng hít sâu mấy hơi thở lại nói: "Con trở về nhà đi, ba sẽ đền bù cho con."

Ngôn Khả Hân cũng không thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: "Không cần, ông nghỉ cho khỏe đi, người giúp việc sẽ chiếu cố ông tốt thôi, tôi sắp cùng Quý Thần Vũ đi Anh quốc để chuẩn bị cho việc kết hôn, không có gì quan trọng thì đừng có tìm tôi."

Ngôn Phi Hùng muốn nói nữa, Ngôn Khả Hân lại không muốn nghe, mẹ của cô, Ngôn Khả Hân chân chính đều đã chết, hai người ông ta phải xin lỗi đều không còn nữa, xin lỗi đối với cô không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Ngôn Khả Hân trước khi trở về núi liền đến công ty một chuyến, cô phải cùng Quý Thần Vũ đi Anh quốc, việc trong công ty cũng phải sắp xếp một chút.

Đang chuẩn bị mở cuộc họp, Ngôn Khả Hân nhận được điện thoại của Quý Thần Vũ , anh hỏi cô ở đâu, cô liền nói cho anh mình đang ở công ty, lại nghe đầu bên kia Quý Thần Vũ nói: "Việc trong công ty em không cần phải lo lắng nữa, anh sẽ an bài người khác tới quản lý."

Thuộc hạ của Quý Thần Vũ người nào mà chả có năng lực xuất chúng, muốn quản lý một công ty nhỏ cũng là dư dả, Ngôn Khả Hân nghĩ sơ qua liền đồng ý.

Bên này công việc cơ bản đều xử lý xong, ngày hôm sau cô liền cùng Quý Thần Vũ đi Anh quốc.

Cùng Quý Thần Vũ nhận thức hai đời, đây là lần đầu tiên cô bước vào đại bản doanh của gia tộc Tư Thông. Nó nằm tọa lạc tại thủ đô của Anh quốc gần mảnh đất trung tâm, chiếm diện tích cực lớn, xa xa nhìn tựa như một tòa lâu đài .

Trước cánh cổng nguy nga là hàng vệ binh thủ vệ đứng nghiêm chỉnh, xe từ từ tiến vào tòa nhà chính, xuyên qua một vườn hoa ngập tràn sắc thắm mới đến được cửa chính.

Chỗ cửa sớm đã có hai hàng người hầu đứng chờ. Đứng đầu hai hàng người hầu là một nam, một nữ, nam thì mặc quân trang, nữ thì trang phục hầu gái.

Trước hàng ngũ là một người phụ nữ trung niên mặc áo vest quần tây đen, đầu búi cao gọn gàng, sắc mặt nghiêm chỉnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!