Chương 34: (Vô Đề)

Dương Minh Lan vui sướng nói: "Bà mẹ kế của em khi biết chị gái và chồng mình ngủ với nhau, quả thực thiếu chút nữa bị tức chết, nếu không phải do ba em ngăn cản, chỉ sợ bà ta sẽ trực tiếp tìm bà chị của mình liều mạng. Mà nói ông ba của em cũng là tuyệt đỉnh tra nam, tựa hồ không chịu buông tay ai, không chịu cùng mẹ kế em ly hôn, cũng không muốn buông tay bà chị vợ, sau khi chuyện này phát sinh liền vội vàng đem bà chị vợ này ra nước ngoài, sợ hai người mặt đối mặt sẽ nháo đến túi bụi."

Dương Minh Lan quá mức hưng phấn, nói chuyện cũng không có trật tự, nhưng Ngôn Khả Hân có thể hiểu đại khái chân tướng sự tình.

Trong lòng lạnh lùng cười, Tưởng Thục Viện đại khái không nghĩ tới, bà ta đã từng làm tiểu tam phá hoại gia đình người khác, một ngày kia thế nhưng cũng sẽ bị người khác phá hoại, hơn nữa người mà chen chân phá hoại lại chính là chị ruột của bà ta.

Thật là phong thuỷ luân chuyển, báo ứng cuối cùng đã tới.

Bất quá thái độ của Ngôn Phi Hùng lại làm cô bất ngờ, cô còn tưởng rằng ông ta đối với Tưởng Thục Viện là tình yêu, lại không nghĩ rằng một ngày kia ông ta vẫn sẽ vì người đàn bà khác phản bội bà ta.

Nói đến nói đi, người mà ông ta yêu chỉ có ông ta mà thôi.

Dương Minh Lan lại ríu rít nói một hồi, Ngôn Khả Hân chờ cô ấy giễu cợt đủ rồi mới kết thúc cuộc gọi.

Sau một lúc trầm mặc cô liền nói cho Quý Thần Vũ : "Ngôn gia bên kia đã xảy ra chuyện."

Quý Thần Vũ thực bình tĩnh trả lời: "Anh cũng mới biết."

"Em không nghĩ tới, đây là chị em ruột thịt đấy, thế nhưng cũng có một ngày sẽ bởi vì tình thù mà quậy đến ngươi chết ta sống." Bất quá cô vẫn không quá xác định, lại hỏi: "Anh nói, Tưởng Thục Viện lúc này đây sẽ bỏ qua Tưởng Thục Vân sao?"

"Không phải trên tay em có chứng cứ Tưởng Thục Vân đã từng tham ô sao? Tưởng Thục Viện đại khái sẽ tìm đến em thôi."

"……"

Anh khẽ cười: "Đương nhiên, bà ta biết không nhất định em sẽ giúp bà ta, bất quá em có thể tiên hạ thủ vi cường, nói cho Tưởng Thục Vân biết, Tưởng Thục Viện đi tìm em nói chuyện, nói không chừng Tưởng Thục Vân quýnh lên liền liều mạng cá chết lưới rách."

Ngôn Khả Hân suy tư, Quý Thần Vũ không hổ là người tâm cơ thâm trầm biến thái, làm việc quả nhiên vừa nhanh vừa tàn nhẫn.

Tưởng Thục Vân đi theo Tưởng Thục Viện nhiều năm như vậy, khẳng định có không ít nhược điểm của Tưởng Thục Viện nằm trong tay bà ta, đến lúc đó nếu Ngôn Khả Hân nói bóng nói gió cho bà ta rằng Tưởng Thục Viện muốn mua chuộc chứng cứ bà ta từng tham ô công ty , Tưởng Thục Vân đại khái liền nghĩ rằng Tưởng Thục Viện một chút tình chị em cuối cùng đều không còn, muốn đưa bà ta vào tù.

Tưởng Thục Vân khẳng định sẽ không cam tâm, nói không chừng sẽ đem nhược điểm của Tưởng Thục Viện tiết lộ cho cô.

Đây là kế một hòn đá ném hai chim, quả thực tuyệt diệu.

Trong khi Ngôn Khả Hân trầm tư, Quý Thần Vũ bên này đột nhiên hỏi một câu: "Chuyện quá khứ, em muốn nhớ không?"

Ngôn Khả Hân sửng sốt trong chốc lát, cẩn thận suy nghĩ một hồi, mới nhớ chuyện quá khứ anh nói là gì.

Cô quay đầu nhìn lại anh, hai chân anh bắt chéo, vẻ mặt lười biếng dựa vào ghế sau, lúc anh nói lời này ngữ khí thật giống như không để ý chỉ là thuận miệng nhắc tới.

Ngôn Khả Hân không rõ vì sao anh hỏi cô việc này, cô cũng không nghĩ nhiều nói: "Quá khứ đã qua rồi, em không muốn nhớ lại."

Anh nhướng nhướng mày, tựa hồ không nghĩ cô sẽ trả lời dứt khoát như vậy, "Em thật nghĩ như vậy."

Ngôn Khả Hân gật gật đầu.

Bất quá cô không thấy được, khi nói câu đấy Quý Thần Vũ nắm chặt tay, nghe được câu trả lời của cô mới chậm rãi thả lỏng, đáy mắt anh lộ ra ý cười không dễ phát hiện, có trời mới biết, câu nói tựa như thuận miệng hỏi, lại là suy tư rất lâu mới có dũng khí nói ra của anh, tựa như không thèm để ý nhưng thật ra là đang chờ câu trả lời của cô, đến nỗi toàn thân mỗi một tế bào đều lộ ra vẻ khẩn trương.

Quý Thần Vũ cảm thấy chính mình thật là uất ức, anh không biết vì sao mình lại biến thành như vậy, nhất cử nhất động của người con gái này đều làm anh chú ý, khiến cho anh cảm thấy mình như sủng vật của cô vậy, anh suốt ngày cũng chỉ biết vây quanh cô nàng này.

Cảm giác này phi thường không tốt, anh cảm thấy anh phải thay đổi.

Bất quá hiện tại, anh vẫn muốn hưởng sự vui vẻ trong chốc lát đi.

Ngôn Khả Hân trả lời xong liền đem đề tài này vứt ra sau đầu, cũng không quá để ý, bất qúa cô đột nhiên nhớ đến một việc liền nói: "Quý Thần Vũ, anh đưa em về công ty một chuyến nhé."

Hiện tại Quý Thần Vũ đang hí hửng, vừa nghe đến lời này liền cảm giác như bị người tạt cho một chậu nước lạnh.

Anh đã nhịn thật lâu, hiện tại cả người đều là bốc hỏa quả thực khó chịu muốn chết. Vì sao mắt thấy sắp về đến nhà cô đột nhiên nói ra lời này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!