Ngôn Khả Hân không dám phản kháng, ngoan ngoãn dẫn anh vào phòng mình ở, chỉ là vừa mới bước vào Quý Thần Vũ liền bắt đầu cởi quần áo, thoát xong áo trên liền bắt đầu cởi dây lưng.
Ngôn Khả Hân quả thực xem đến mức da đầu tê dại, nói chuyện đều không nhanh nhẹn, "Quý, Quý tiên sinh, em…… Chúng ta nói chuyện chút đi."
Quý Thần Vũ tùy tay đem quần dài ném qua một bên, ánh mắt quét về phía giường, lúc này mới nhướng mày cười bảo: "Tốt, giường không tính là hẹp, cũng đủ để chúng ta nằm nói."
Ngôn Khả Hân: "……"
Không hổ là thân chinh bách chiến, tên gia hỏa Quý Thần Vũ này quả thực quá không có giới hạn cuối, lúc nào cũng có suy nghĩ muốn ăn thịt cô
Bất quá nhìn tình huống trước mắt không thích hợp làm loại chuyện này, trước không nói bên này khoảng cách rất gần tâm địa chấn, thường xuyên có dư chấn đánh úp lại, lại nói bên ngoài nhiều người như vậy, vạn nhất bị người ta nghe được thì không tốt, huống chi cô tới bên này là hỗ trợ, người khác đều ở vội, cô lại cùng vị hôn phu ở bên này xxoo, truyền ra ngoài kiểu gì cũng không dễ nghe.
Trong nháy mắt Quý Thần Vũ liền chỉ còn một cái quần cộc, nhìn ra được anh thật sự rất đói
- khát. Cũng chỉ là, vài ngày chưa làm, anb đối với phương diện này vẫn mạnh như thường, hiện tại so sánh anh là một con sói đói cũng không sai biệt lắm.
Ngôn Khả Hân có chút đau đầu, cô tuyệt đối sẽ không cho anh toại nguyện, bất quá Quý Thần Vũ lúc này tinh trùng lên não rồi, nên không dễ dàng chống đỡ được anh.
Ngôn Khả Hân càng cảm thấy đau đầu, nhưng vậy cô phải tìm cách khác thử xem.
Cho nên mắt thấy Quý Thần Vũ bước từng bước nguy hiểm tới, cô không chút nghĩ ngợi, vội vàng chạy tới ôm chặt anh.
Cô ngưởng mặt lên, ôn nhu nói: "Thần Vũ, em rất nhớ anh."
Quý Thần Vũ: "……"
Thân thể mềm mại dán chặt vào người anh, giống tiếng mèo con gãi vào lòng anb, cái này làm sao anh có thể chịu được!
Quý Thần Vũ càng muốn ăn thịt cô hơn.
"Thần Vũ anh không nghĩ đến em sao?"
Quý Thần Vũ từ trong kích động phục hồi lại tinh thần, ôm chặt cô nói: "Anh lập tức sẽ khiến cho em biết anh nhớ em bao nhiêu."
Anh nói xong liền bế bổng cô lên, Ngôn Khả Hân vội la: "Đừng."
"Làm sao vậy?" sắc mặt anh trầm trầm.
Tựa như dã thú đang đói khát mà bị cấm thực, trên mặt anh rõ ràng không vui, đây là một loại tín hiệu nguy hiểm .
Ngôn Khả Hân âm thanh càng mềm hơn: "Anh xem, em tới nơi này là vì cứu tế, cùng đi cứu tế như em mọi người ở bên ngoài thì đang bận rộn, em lại ở chỗ này…… Anh nói để người khác thấy được thì lại không hay đúng không?" Nói xong cô cố ý đô đô miệng ủy khuất : "Em cùng Quý tiên sinh không giống nhau, Quý tiên sinh không cần mua danh chuộc tiếng, nhưng em lại cần, công ty không có tiền làm quảng cáo, em cũng chỉ có thể dùng chính mình tới làm quảng cáo."
Quý Thần Vũ sắc mặt vẫn như cũ nặng nề, nhìn dáng vẻ anh không bị cô thuyết phục, Ngôn Khả Hân cắn cắn môi, nắm tay anh, ngữ khí mang theo cầu xin nói: "Thần vũ, anh thông cảm cho em đi."
Anh không dao động, sắc mặt cũng không có biến hóa lớn.
Ngôn Khả Hân cảm thấy tên biến thái này thật khó hầu hạ, nếu là dĩ vãng cô đã sớm khó chịu với anh rồi.
Bất quá hiện tại, cô đã học cách ngoan ngoãn sẽ không tự mình chuốc lấy cực khổ, dù sao cô đã nắm chính xác tên gia hỏa này ăn mềm không ăn cứng, vì thế muốn cô mềm như thế nào cô sẽ mềm tới mức đấy.
Ngôn Khả Hân cắn cắn môi, đơn giản nâng hai tay tới xoa xoa mặt anh, âm thanh mềm nhũn cầu xin nói: "Em biết anh sẽ thông cảm cho em đúng không?"
Ngôn Khả Hân nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn anh, phi thường dùng sức làm nũng.
Mà làm nũng đối với tên này thật đúng là không phải một việc dễ dàng, Ngôn Khả Hân chỉ cảm thấy cả người nổi đầy da gà.
Hơn nữa cô còn tìm đường chết xoa nhẹ mặt anh nữa.
Không tiếc mạo hiểm sẽ bị anh đánh gãy tay, đây là phương thức làm nũng duy nhất mà cô nghĩ tới giờ phút này. Trước kia cô có nuôi một con mèo, mỗi khi cô chơi đùa với nó thường xoa xoa vuốt cằm nó, con mèo nhỏ liền thoải mái kêu meo meo không ngừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!