Chương 31: (Vô Đề)

Ngôn Khả Hân cúi đầu cười lạnh: "Dì Viện gần đây không cho các người tiền tiêu vặt hay sao? Hôm nay cô ở bên này tiêu phí cũng không nhiều lắm, nhiêu đây cũng muốn quỵt?"

"Cô……"

Ngôn Khả Hân gần đây đang nghiên cứu làm cách nào để châm ngòi mối quan hệ của hai chị em nhà Tưởng Thục Viện cùng khương Thục Vân, nếu Tần Văn Văn đã đâm đầu tới, cô đây cũng vừa lúc thuận nước đẩy thuyền.

Cho nên Ngôn Khả Hân không đợi cô ta nói xong đã nói: "À đúng rồi, nhìn bộ đồ trên người cô mặc, nếu tôi nhớ không lầm hẳn bộ đồ này Ngôn Nhã Mộng đã từng mặc qua? Chị họ Văn văn , chị cũng thật là đáng thương, toàn thu lượm đồ Ngôn Nhã Mộng bỏ đi. Cũng đúng, các người bây giờ làm gì cũng phải dựa vào hai mẹ con Tưởng Thục Viện, tự nhiên mọi thứ luôn phải chờ hai mẹ con bà ta hưởng thụ xong mới đến mẹ con cô.

Nhã Mộng hiện giờ không phải đóng phim, nhưng cho dù như thế, chị vẫn có thể nhặt một ít đồ thừa Nhã Mộng dư lại."

Chung quanh có không ít người, lời này nói ra mặt cô ta bắt đầu đỏ bừng giận dữ nói: "Cô nói hươu nói vượn gì đấy, đây là quần áo tôi tự mua. Hừ, còn không phải là mấy đồng tiền sao, tôi đây ném cho cô!" Cô ta lấy trong túi ít tiền ném lên quầy, âm thanh lạnh lùng nói: "Không cần thối lại."

Nói xong liền nổi giận đùng đùng rời đi. Ngôn Khả Hân không nói thêm gì, chỉ dặn dò thu ngân kiểm kê lại tiền một chút.

Tần Văn Văn trở lại về nhà, đi vào liền ôm mẹ cô ta khóc rống lên, một bên khóc một bên ủy khuất nói: "Mẹ , mẹ cũng đi tìm cho con một người bố có tiền được không? Vì sao Nhã Mộng có thể ăn sung mặc sướng, mà con cũng chỉ có thể sử dụng đồ bỏ đi của cô ta."

Khương Thục Vân thở dài, ôn nhu vuốt ve đầu cô ta, vẻ mặt áy náy nói: "Là mẹ thực xin lỗi con, mẹ không nên mang theo con đi theo người dì vô lương tâm kia."

Tần Văn Văn thấy có vẻ kỳ quặc, vội ngẩng đầu nhìn lại, hỏi: "Mẹ lời này là có ý gì?"

Khương Thục Vân vừa nhớ tới là một bụng đầy chướng khí, bà ta hừ lạnh một tiếng nói: "Mấy ngày hôm trước dì con lại còn bóng gió hỏi mẹ có phảilúc trước có vụng trộm nói chuyện gì với Dương Oánh sau lưng dì ta không."

Tần Văn Văn nghe được liền thắc mắc, "Dì đây là có ý gì? Dì là hoài nghi lúc trước đoạn ghi âm là do mẹ tiết lộ ra ngoài?"

Khương Thục Vân sắc mặt âm trầm, cắn răng nói: "Mẹ tốt xấu cũng là chị của dì ta, đi theo dì ta bao nhiều năm như vậy l không có công lao cũng có khổ lao, không nghĩ tới vừa xảy ra chuyện thế nhưng liền hoài nghi mẹ."

Tần Văn Văn cũng là tức giận đến mức cắn răng, "Dì như vậy thật là quá đáng." Cô ta chợt nghĩ đến cái gì lại nói: "Mẹ, mẹ lại không phải không xinh đẹp, lại không phải không thể tìm được người dựa vào, nếu dì đã không tín nhiệm chúng ta, chúng ta vì cái gì còn muốn sống ở dưới bóng dì ta để phải chịu uất khí ?"

Khương Thục Vân cười rộ lên, kia ý cười lại không đọng nơi đáy mắt, "Con nói rất đúng, chúng ta xác thật không nên lại chịu uất ức, yên tâm đi, mẹ sẽ không để con uất ức đâu."

**

Giải quyết xong Tần Văn Văn, Ngôn Khả Hân lúc này mới có thời gian ngủ một giấc, mới vừa tỉnh dậy Ngôn Khả Hân liền nhận được thông báo, đã làm tốt công tác chuẩn bị để đi cứu trợ vùng thiên tai.

Khoảng thời gian trước ở khu Tây Nam phát sinh động đất, Ngôn Khả Hân liền quyết định tự mình đến khu vừa xảy ra thiên tai quyên góp một ít đồ.

Nói như vậy, đã làm kinh doanh thì ít hay nhiều cũng nên làm những hoạt động từ thiện, để có thể đề cao danh vọng cùng tích phúc đức cho bản thân. Có thể trợ giúp người khác, lại có thể đắp nặn thanh danh, đây là một công đôi việc .

Bởi vì cô ở cùng Quý Thần Vũ đã "Hòa hảo" hơn trước, nên khi mọi chuyện vừa chuẩn bị xong, cô cũng không có kịp nói với anh.

"Hội Chữ Thập Đỏ bên kia nói như thế nào? Khi nào xuất phát?"

Tiểu thư ký nhìn danh mục công việc mới nói: "Thưa giám đốc, ước chừng một giờ sau xuất phát ."

Ngôn Khả Hân gật đầu, "Tôi đã biết, em thay tôi chuẩn bị một chút đi."

Lần này các cô cùng hội Chữ Thập Đỏ hợp tác, người làm ăn đi từ thiện cùng hẳn không ít, tuy rằng cô không trông cậy gì ở tổ chức nhà nước, nhưng nếu có thể đi sớm thì đi thôi.

Cho nên khi thư ký giúp cô thu thập thỏa đáng xong cô liền trực tiếp xuất phát.

Ngôn Khả Hân nhìn thời gian, hiện tại cách giờ tan tầm còn có mấy tiếng, chờ Quý Thần Vũ phát hiện không thấy cô đâu, đại khái khi đó cô đã rời khỏi thủ đô rồi.

Chuyện này cô xác thật phải xin lỗi anh, chủ yếu là không kịp thời thông báo , đương nhiên chính cô cũng rõ, nếu mà nói cho anh, người này tuyệt đối sẽ không đồng ý để cô chạy xa như vậy đâu.

Với tính cách của anh, sợ là ước gì đem cô buộc ở đai lưng quần không được đi đâu hết.

Hơn nữa cô xác thật là chịu không nổi áp bức mà anh gây ra, có thể đi ra ngoài trốn được bao lâu thì trốn.

Quả nhiên cô đoán không sai, khi cô vừa rời thủ đô không bao lâu Quý Thần Vũ đã điện thoại tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!