Chương 30: (Vô Đề)

Ngôn Khả Hân cười không nổi nữa rồi.

Bất quá đêm nay Quý Thần Vũ rất an phận, không bắt cô làm vận động.

Ngôn Khả Hân nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau tinh thần sảng khoái. Lúc Quý Thần Vũ nói muốn đưa cô đi làm, cô rất sảng khoái đồng ý.

Ngôn Khả Hân không nghĩ tới ở dưới tòa nhà của công ty liền chạm mặt Lương Vân Phàm, đây là đối tượng xem mắt của cô, nếu không có Quý Thần Vũ can thiệp, nói không chừng bọn họ sớm đã kết hôn.

Ngôn Khả Hân rất nhanh đã phát hiện người bên cạnh cô, dọc theo đường đi cùng cô vừa nói vừa cười, đùng phát bắt đầu lộ ra một tia nguy hiểm.

Làm Ngôn Khả Hân thực khẩn trương, cô đang muốn cùng anh giải thích một câu, liền nghe được Quý Thần Vũ lạnh lùng để lại một câu "Đem hắn ta giải quyết cho tốt, lần sau mà để anh nhìn thấy hắn xuất hiện ở đây, anh không cam đoan sẽ làm ra những chuyện tồi tệ nào đâu."

Ngôn Khả Hân nuốt vội nước miếng, vội vàng gật đầu, "Yên tâm, em sẽ giải quyết tốt việc này."

Ngôn Khả Hân vừa xuống xe, xe liền trực tiếp rời đi. Cô âm thầm bĩu môi, phát hiện tên gia hỏa Quý Thần Vũ này thật là khó chiều, vừa nãy còn ôn nhu nhẹ nhàng với cô đùng một phát bày ra bộ mặt đáng sợ cho cô coi, đúng là đồ biến thái tâm tình bất định.

Ngôn Khả Hân thở dài, lúc này mới đi đến chỗ Lương Vân Phàm, lần này sự việc quả thật cô phải xin lỗi Lương Vân Phàm. Người đàn ông này đối với cô rất chân thành, nhìn ra được hắn thật lòng muốn ở bên cô.

Bởi vì trong lòng áy náy, trong khoảng thời gian này cô không dám đi tìm hắn, có những lời xác thật phải nói rõ ràng, nhưng cô vẫn cảm thấy giờ nói cái gì cũng không đúng, mặc kệ lời giải thích như thế nào đều đả thương người.

"Lương tiên sinh, hôm nay anh đến đây có việc gì không?" Cô khách khí chào hỏi hắn.

Lương Vân Phàm cười nói: "Tôi nghe nói em sẽ kết hôn với Quý tiên sinh, cố ý lại đây chúc mừng em thôi."

Hắn nói rất chân thành, không giống như cố ý trào phúng cô. Ngôn Khả Hân trong lòng liền càng áy náy, vẻ mặt hổ thẹn nói: "Thực xin lỗi, là em phụ lòng anh."

Hắn cúi đầu cười khổ, ngay sau đó đem một món đồ đặt lên tay cô, "Thời trung học anh biết em rất thích ngôi sao, lúc ấy liền có suy nghĩ chuẩn bị cho em một món quà, bất quá còn chưa kịp tặng cho em, anh phải đi ra nước ngoài. Hiện tại cuối cùng cũng đưa được đến tay em hy vọng em không ghét bỏ."

Là chiếc bình thủy tinh đựng đầy những ngôi sao nhỏ xinh.

Ngôn Khả Hân tiếp nhận, tự đáy lòng nói với hắn: "Cảm ơn anh."

Hắn lắc đầu, hỏi cô "Không biết em còn nhớ cậu bé mập ngồi sau bàn em hồi trung học không."

Ngôn Khả Hân cố gắng tìm trong kí ức còn sót lại của cơ thể này, xin lỗi, thật sự không có.

Bộ dáng cô mờ mịt dừng trong mắt hắn, sắc mặt hắn không khỏi hiện lên mất mát, "Nhìn dáng vẻ này em thật sự đã quên." Hắn thở dài một hơi, như đã hạ quyết tâm, nói: "Anh chính là cậu bé mập ngồi sau lưng em hồi trung học. Bắt đầu từ đấy anh đã thích em rồi. Mà lúc nhỏ do tự ti nên anh vẫn luôn không dám nói với em tâm ý của mình, hơn nữa anh biết em vẫn luôn thích anh Cảnh Diệp, cho nên dù biết em thích ngôi sao cũng không dám cho em.

Sau khi xuất ngoại thật ra anh cũng không tính trở về, nhưng khi anh biết được em cùng An Cảnh Diệp đã chia tay, nên anh mới quyết định về nước. Trở về không lâu ông nội của anh liền nhắc đến việc hẹn hò với em, em không thể tưởng tượng đâu lúc đấy anh hưng phấn thế nào đâu, anh lái xe vòng vòng thành phố như một thằng ngớ ngẩn, thẳng đến sáng sớm mới trở về." Nói đây hai mắt hắn bắt đầu đã đỏ, "Chính là chung quy chúng ta vẫn không thể ở bên nhau. Bất quá mặc kệ ra sao, em có thể tìm được hạnh phúc, anh thật lòng chúc phúc cho em."

Ngôn Khả Hân cũng không biết nên trả lời hắn như thế nào, cảm động với tấm chân tình của hắn, cũng vì hắn mà tiếc nuối, rốt cuộc cô cũng không phải người hắn thích.

Hắn tựa hồ nhìn ra băn khoăn của cô, thực tri kỷ nói: "Em không cần phải trả lời anh điều gì. Chỉ là những lời này anh đã nghẹn thật lâu ở trong lòng rồi, có thể nói ra anh cảm thấy thật nhẹ nhõm, cũng rất cảm ơn em có kiên nhẫn nghe anh lải nhải xong. Bất quá em yên tâm, anh về sau sẽ không xuất hiện quấy rầy em nữa."

Hắn cực lực đè nén giọng nói nghẹn ngào, kiên cường mà nói: "Tạm biệt, tiểu Hân."

Hắn xoay người rời đi, mà cô lúc lâu mới hồi thần, nhìn về bóng dáng đã đi xa.

Ngôn Khả Hân dưới đáy lòng không khỏi thở dài một hơi, thật tiếc nuối .

Vì Lương Vân Phàm, cũng vì nguyên chủ của cơ thể này.

Thật vất vả lấy hết can đảm đến giãi bày, chỉ là hắn không biết người trước mắt hắn giờ đây không phải là người mà hắn đã từng yêu thương. Mà nguyên chủ đâu, cô bé ấy đã rời đi không biết trôi dạt phương nào, khổ sở bao lâu vì người không thích mình, chính là cô bé không biết vẫn luôn có một người yên lặng yêu thầm mình bao lâu nay, nhưng mà cô bé ấy cuối cùng không bao giờ có thể biết nữa.

Ngôn Khả Hân yên lặng thở dài một tiếng, lúc này mới vào công ty.

Mới ngồi xuống không bao lâu cô nghe được tiếng đập cửa, lại tưởng phòng tài vụ gửi báo cáo lại đây, cũng không nghĩ nhiều liền nói, "Vào đi."

Người tới tiến vào hồi lâu không có động tĩnh, lúc này cô mới phát hiện có điều không thích hợp ngẩng đầu lên nhìn lại, chờ nhìn thấy rõ người tới cô liền ngẩn người, "Quý tiên sinh như thế nào tới đây? Không phải ngài đang vội sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!