An Cảnh Diệp này từ trước đến giờ là một người lạnh lùng, lúc này cũng chỉ nhìn thoáng qua gật đầu xem như đáp lại.
Hắn từ cửa bước vào, hướng đến giường bệnh của cô bước tới, nhìn thoáng qua sắc mặt hắn thực bình tĩnh, làm như không có điều gì áy náy với cô.
" Mọi người không còn việc gì thì có thể ra ngoài trước, tôi muốn nói chuyện một chút với tiểu Hân" An Cảnh Diệp hướng mấy người kia nói.
Ngôn Phi Hùng đảo mắt không có biểu hiện gì quá lớn, hai mẹ con nhà Tưởng Thục Viện thì nhìn thoáng qua nhau, trong ánh mắt lộ ra vẻ không yên tâm.
"Anh Cảnh Diệp, anh….." Ngôn Nhã Mộng muốn nói lại thôi.
An Cảnh Diệp hướng cô ta cong khóe mắt, lộ ra nụ cười nhạt, ngữ khí cũng trầm đi nói: " Không có việc gì, thì trước ra ngoài đi."
Cô nhìn bộ dáng của An Cảnh Diệp không khỏi bĩu môi, tên này từ trước đến nay trước mặt người khác luôn là bộ mặt nghiêm túc đứng đắn, rất ít khi cười, chỉ khi đối đãi với Ngôn Nhã Mộng mới có thể ôn nhu, đủ thấy rất coi trọng cô ta.
Cô ta cắn cắn môi, vừa nãy thì bày ra vẻ mặt áy náy xin lỗi cô giờ thì khó chịu không quá đồng ý khi cô và hắn ta đơn độc ở cạnh nhau, bất quá vì luôn thể hiện ra là một người dịu dàng hiểu chuyện nên cô ta chỉ có thể im lặng gật đầu ngoan ngoãn theo hai người kia bước ra.
Phòng bệnh to như vậy nhất thời chỉ còn hai người An Cảnh Diệp cùng Ngôn Khả Hân.
Cô và An Cảnh Diệp không có gì để nói, cho nên cùng hắn ngốc trong phòng có vẻ không được tự nhiên.
An Cảnh Diệp cúi đầu trầm tư trong chốc lát rồi mới hỏi cô "Khá hơn chút nào chưa?". Tựa hồ chỉ xuất phát từ khách khí hắn ta đối với cô trước sau chỉ một bộ mặt lãnh đạm.
"Khá hơn nhiều rồi"
Ánh mắt hắn ta kinh ngạc nhìn cô, tựa hồ không nghĩ cô trả lời khách khí bình tĩnh như thế. Hắn vốn tưởng hắn xuất hiện ở đây cô sẽ tức giận thương tâm khóc lóc chất vấn hắn vì sao đối xử với cô như vậy. Hắn biết thừa tính cách của cô, cô rõ ràng say mê hắn phải nói là cuồng loạn nhưng không ngờ.
Tại lúc hắn còn đang kinh ngac, chỉ nghe được cô hỏi: "Anh tìm tôi có việc gì?"
Nghe được giọng điệu của cô, hắn tựa hồ cảm thấy mình đến đây có vẻ dư thừa. Hắn ta híp mắt nhìn cô trong chốc lát hỏi: "Em không có điều gì muốn nói với tôi sao?"
Cô nhún vai: " Tôi chẳng có việc gì để nói với anh cả."
"……" Hắn thừa biết tính cô không bao giờ khống chế được cảm xúc, hôm nay trấn định như thế chỉ có một khả năng là cô đã buông xuôi với hắn. Như thế đối với hắn đích xác là không thể tốt hơn được nữa, hắn cũng có thể thở nhẹ ra, không biết vì lý do gì giọng điệu của cô làm hắn không quá thoải mái, đến nỗi tại sao hắn không nói lên được.
Hắn khẽ nhíu mày, hỏi cô: "Em không hận tôi sao?"
Ngôn Khả Hân vẻ mặt không sao cả: "Tôi hận anh làm gì, đều đã qua cả rồi"
Cô thái độ thản nhiên, trả lời không một chút để ý, nhìn qua thật sự tiêu sái quả thực không muốn so đo.
An Cảnh Diệp mày hơi chau lại , trầm mặc một lúc từ trong túi áo lấy ra viên kẹo bông gòn đưa cho cô, "Đây là kẹo em thích ăn nè"
Nhìn viên kẹo kia đột nhiên cô nghĩ tới cô bé tiểu Hân, trong trí nhớ của cô ấy chỉ cần cô ấy tức giận hắn sẽ đưa viên kẹo ra an ủi, mặc kệ khi ấy có bao nhiêu bực tức thì chỉ cần như thế mọi tức giận của cô ấy đều được xua tan.
Ngôn Khả Hân nhìn hắn đưa qua viên kẹo nhưng không nhận, cô thật sự không biết trong lòng hắn tột cùng là có ý gì.
Tựa như trong quá khứ giống nhau, cảm thấy chỉ một viên kẹo là có thể đến an ủi cô, bù đắp cho những tổn thương mà hắn đã gây ra. Thật là nực cười cô cũng không hiếm lạ gì viên kẹo của hắn.
Đúng lúc này cô nghe thấy tiếng có người gõ cửa, cô lập tức nói: "Mời vào."
Người đến một thân tây trang thẳng thớm, vừa vào cửa liền nói: "Ngôn tiểu thư, ngôn tổng bảo tôi đến đón tiểu thư xuất viện"
Khả năng hai mẹ con họ Tưởng không yên tâm, ở bên tai Ngôn Phi Hùng nói này nọ nên ông ta liền phái người đúng lúc quấy rầy hai người nói chuyện riêng với lý do xuất viện.
Mấy người này chỉ làm việc thừa, cô đối với An Cảnh Diệp chẳng có một chút tâm tư gì hết, bất quá nếu ông ta đã đem người tới đây thì cô cũng không cần khách khí, trực tiếp nói: "Đồ đạc đã thu thập xong, bác giúp tôi mang xuống xe đi."
Cô không thèm liếc mắt nhìn An Cảnh Diệp một cái, trực tiếp xuống giường.
An Cảnh Diệp sắc mặt khó coi, chậm rãi thu hồi tay đem kẹo bông gòn nắm chặt. Ngôn Khả Hân đang đi ra cửa , đột nhiên quay người lại nói: " Quá khứ đã qua, tôi cũng đã nghĩ thông suốt, không còn cảm thấy khổ sở nữa, nên anh không cần thiết dùng kẹo đến an ủi tôi đâu" Ánh mắt cô dừng ở bàn tay đang nắm chặt kia lướt qua nói: "À, thật ra tôi một chút cũng không thích ăn kẹo bông gòn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!