Trải qua quá nhiều chuyện như vậy, tại một khoảnh khắc nào đó, cô đột nhiên cảm thấy xưa nay chưa từng mỏi mệt như vậy, chạy trốn anh hai kiếp, cùng anh đối nghịch nhiều rồi đều không có kết quả.
Thật sự không muốn chạy trốn nữa.
Cô cười cười, tựa hồ là thỏa hiệp, cũng tựa hồ là thoải mái, sau đó chậm rãi đi qua ôm lấy vòng eo rồi tựa vào bờ vai to lớn của anh.
Quý Thần Vũ lại là ngẩn người, ý cười trêu đùa chợt cứng đờ trên khóe môi anh.
Anh cúi đầu nhìn người con gái đang tựa vào lòng ngực mình, hồi lâu cũng không có phản ứng .
Anh thật sự không nghĩ tới cô sẽ chủ động ôm anh, anh nhớ lần đầu tiên cô chủ động ôm anh cũng là lần đầu gặp nhau, nhưng anh biết, cái ôm đó cũng chỉ là cái ôm lợi dụng mà thôi. Mà sau này cô không bao giờ còn chủ động thân mật với anh nữa.
Nhiều năm như vậy…… Đây là lần đầu tiên……
Có một khoảnh khắc như vậy, anh thế nhưng cảm giác chân tay luống cuống, không biết nên dùng từ nào để biểu đạt, không biết nên làm gì để đáp lại
Quý Thần Vũ theo bản năng vòng tay ôm chặt cô vào lòng.
Ngón tay mềm nhẹ vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của cô, anh hỏi, "Em có biết giờ anh muốn làm gì nhất không?"
Động tác khỏi nói có bao nhiêu ái muội, anh hỏi như vậy, anh tưởng cô không biết anh muốn làm gì à.
Còn không phải là làm mấy việc ư ư a a hay sao?
Bất quá cô ra vẻ không biết hỏi anh, "Thế anh muốn làm gì?"
"Anh muốn……" anh ghé sát vào bên tai cô, "Tìm một cái xích đem em trói lại."
Ngôn Khả Hân đối với lời nói của anh rất là kinh ngạc, vẻ mặt khó hiểu.
Anh cười như không cười, "Ai biết ngày nào đó đột nhiên tỉnh dậy lại không thấy em đâu."
"……"
Thật là kỳ lạ nha, cô lại cảm nhận được sự mất mát của anh. Bất quá cũng chỉ là đảo mắt liền biến mất không thấy tâm hơi, lại nhìn anh vẫn là vẻ mặt tà khí mười phần.
Dĩ vãng mỗi khi anh lộ ra vẻ mặt này cô đều cảm thấy sợ hãi, lúc đấy anh quá mức cao thâm khó đoán, cô nhìn không thấu anh, cho nên mới lo lắng anh sẽ thật sự trói cô lại.
Nhưng mà hiện tại, dù anh có lại tra tấn cô, cô sẽ cùng anh chuẩn bị đồng quy vu tận, bởi vậy ngược lại nỗi sợ hãi với anh cũng vơi bớt đi.
Lúc này nghe được lời này của anh, cô nghiêng đầu chớp chớp mắt nói: "Anh nếu không tin em, vậy liền đi tìm dây xích trói em lại đi."
Anh bị chọc cười, cúi đầu cười khẽ. Mày giãn mở ra, cả khuôn mặt tựa hồ bị ánh sáng nhu hòa vây lấy, nhìn anh vừa ôn nhu lại vừa tuấn lãng.
Anh nắm tay đặt ở bên môi hôn nhẹ một tiếng, ý bảo tài xế đem xe chạy đến dừng bên đường nhỏ. Giờ phút này bọn họ đã ra khỏi thành phố, về biệt thự trên đỉnh núi còn một chặng đường.
Con đường có chút hẻo lánh, giờ phút này đúng là mùa thu hoạch tiểu mạch, mặt trời đang bắt đầu lặn, phóng ánh mắt nhìn ra, trong đất trời ánh vàng rực rỡ.
Lâm An đem xe tấp vào lề, Quý Thần Vũ lại phân phó hắn xuống xe chờ.
Đem xe chạy đến địa phương hẻo lánh như vậy lại đuổi người khác xuống xe, đây là một tín hiệu phi thường nguy hiểm .
Quả nhiên, Lâm An vừa đi ra, Quý Thần Vũ nhìn cô nói: "Ngồi lên trên."
"……" Ngôn Khả Hân chỉ cảm thấy da đầu phát đau, "Quý Thần Vũ, ngày hôm qua làm lâu như vậy, em chịu không nổi."
"Ngồi lên trên." Anh lặp lại.
Ngôn Khả Hân đột nhiên ý thức được, người này tuy rằng đối với cô có ôn nhu không ít, nhưng trong phương diện nhu cầu vẫn như cũ tràn đầy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!