Chương 27: (Vô Đề)

Quý Thần Vũ lau khô vết máu, lại đem khăn tay tùy ý ném vào thùng rác , tựa như cái gì cũng chưa phát sinh , ngữ khí nhàn nhạt nói: "Đi ăn cơm."

Ngôn Khả Hân thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngoan ngoãn xuống lầu ăn cơm.

Ăn xong bữa sáng, cô vốn định nhờ Quý Thần Vũ thương đưa cô trở về đi làm, không nghĩ cô chưa mở miệng, trợ lý Lâm An liền gặp cô nói, "Ngôn tiểu thư, tiên sinh dặn tôi đưa tiểu thư đến công ty."

Ngôn Khả Hân tự nhiên là cầu mà không được.

Ngôn Khả Hân mới đến công ty tiểu thư ký liền nói có một vị tiên sinh họ Dịch đến tìm cô, "Dịch"

- dòng họ này không thường thấy, Ngôn Khả Hân tự nhiên liền nghĩ tới Dịch Khuynh Dương.

Đi vào phòng dành cho khách, cửa thang máy vừa mở ra, tuy rằng cách khá xa, nhưng cô liếc mắt một cái liền nhận ra người đến là Dịch Khuynh Dương.

Dịch Khuynh Dương vẫn ôn hòa trước sau như một, thần sắc tự nhiên nói: "Tôi tới tìm em có chút việc."

Bên ngoài nhân viên đi lại có vẻ không tiện, Ngôn Khả Hân nghĩ nghĩ vẫn là khách khí mời hắn vào văn phòng, cô rót cho hắn ly nước, lúc này mới hỏi: "Anh Khuynh Dương có chuyện gì mà tới tìm em?"

Dịch Khuynh Dương không ngồi, hai tay hắn đút túi, thu lại ý cười trên mặt, hơi trầm mặc trong chốc lát mới hỏi: "Anh nghe nói Quý Thần Vũ đến Dương gia cầu hôn? Em đã suy xét kỹ chưa? Thật sự muốn cùng hắn ở bên nhau?"

chuyện của cô và Quý Thần Vũ, thứ nhất là không muốn người vô tội chịu liên lụy, thứ hai cô không muốn người khác quá phận xen vào chuyện không phải của họ làm cô thêm bực bội, Ngôn Khả Hân cũng không muốn nói nhiều về vấn đề này, chỉ gật đầu nói: "Nếu em đã dẫn Quý Thần Vũ đi gặp người nhà, tự nhiên là đã suy xét kỹ."

Cô thấy Dịch Khuynh Dương cau mày, ngay sau đó ánh mắt mang theo vài phần ngưng trọng nhìn cô, môi hắn khẽ nhếch, vài lần muốn nói lại thôi, Ngôn Khả Hân nghĩ đến lần trước Lục Mạn cùng cô nói qua nói lại, cô cũng không muốn cùng hắn thân cận quá, liền nhìn hắn nói: "Em còn có việc, nếu anh không còn việc gì để nói, em đi trước đây."

Cô đây không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.

Hắn lại đột nhiên cười, giống như là đưa ra một quyết định rất quan trọng trong đời, rốt cuộc không hề rối rắm do dự nữa, hắn vẻ mặt thoải mái, hỏi cô: "Em chính là Nhạc An An đúng không?"

Ngôn Khả Hân thân thể cứng đờ, vẻ mặt không dám tin nhìn hắn, bất quá cô rất nhanh đã phục hồi tinh thần, ra vẻ nghi hoặc hỏi: "Tôi không rõ lời này của anh là có ý gì?"

Hắn đi từng bước tới chỗ cô, giống như nghĩ đến điều gì tốt đẹp, cả khuôn mặt đều bừng sáng, tản ra một loại mị lực mê người.

"Khúc nhạc Refrain anh đã từng được nghe Nhạc An An đàn, khúc hợp âm là cô ấy tự mình chỉnh sửa. Mà em cũng đàn khúc nhạc ấy y đúc, em nói cho anh nghe, khúc hợp âm cũng là em tự mình cải biến. Rõ ràng là xuất phát từ hai người khác nhau, chính là mỗi một âm tiết cải biến đều giống nhau như đúc, em nói trên đời này có sự trùng hợp như vậy sao?"

Hắn mỉm cười nhìn cô: "Khi đó anh liền hoài nghi, sau lại đó anh nghiêm túc quan sát em. Thần thái của em, thói quen của em. Không có ai so với anh hiểu rõ em nhất. Cho nên anh biết em chính là cô ấy."

Ngôn Khả Hân hỗn thân cứng đờ, tức khắc vẻ mặt không dám tin tưởng nhìn hắn, bất quá rất nhanh cô đã phục hồi tinh thần lại, ra vẻ nghi hoặc hỏi: "Em không rõ lời này của anh là có ý gì?"

Hắn tiến một bước về phía cô, giống như là nghĩ đến sự việc vui vẻ nào đó, cả khuôn mặt hắn đều tràn đầy ý cười, vốn dĩ hắn đã đẹp trai giờ phút này gương mặt kia càng như càng rực rỡ, tản ra một loại mị lực mê người.

Hắn cười khổ, hai mắt hơi hơi nheo lại , ôn nhu lưu luyến nhìn cô, "Nhớ không nổi cũng không sao, bởi vì anh biết em đã bỏ quên anh hoàn toàn." Hắn lấy di động ra, click mở album ảnh đưa tới trước mặt cô, "Em xem ảnh chụp chung của hai chúng ta một tấm anh cũng không xóa ."

Tuy rằng dặn bản thân không thể thừa nhận với hắn mình là Nhạc An An, nhưng trong lòng có quá nhiều nghi vấn, giờ phút này nghe được lời hắn nói, cô giãy giụa trong chốc lát vẫn cầm lấy di động của hắn. Trên màn hình là ảnh cô chụp chung với Dịch Khuynh Dương, thời điểm cô vẫn là Nhạc An An, hai người ở bờ biển, cô từ phía sau ôm lấy hắn, tư thế thân mật của những người yêu nhau.

Nhịn không được cô liền lục tục mở những tấm ảnh ra xem, liên tiếp đều là những tấm ảnh hai người chụp chung, cô nằm trong ngực hắn, dựa vào bờ vai hắn, hắn từ phía sau ôm eo cô. Trong ảnh cô cười rộ vẻ mặt hạnh phúc lại thỏa mãn, nhìn ra được cô rất vui vẻ.

Sau khi coi xong trong đầu cô tràn ngập khiếp sợ, nhìn ảnh chụp không giống ảnh ghép, nụ cười trên mặt cô cũng không phải giả, nhưng cô hoàn toàn không có ấn tượng, căn bản không nhớ rõ cô với Dịch Khuynh Dương chụp với nhau lúc nào, cô thậm chí một chút hình ảnh cũng không nhớ rõ.

Cô ngơ ngác, không biết làm sao, Dịch Khuynh Dương cầm lại điện thoại, nhìn ảnh trong di động, hai mắt hắn cũng chực đỏ ửng, "Lúc ấy anh không có cách nào, em hận cha anh cướp đoạt xưởng dệt gia đình em, em ghét bỏ anh không có năng lực bảo hộ được em. Em hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác của anh mà đồng ý làm tình nhân của Quý Thần Vũ, em có biết khi đó anh rất thống khổ hay không?

Xuất phát từ việc trả thù, anh liền cùng Lục Mạn kết hôn, cô ấy cũng vì anh mà chịu thiệt rất nhiều, mà khi đó anh đau khổ không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ em tổn thương anh, anh cũng muốn dùng biện pháp tương tự đến tổn thương em, anh cho rằng mình kết hôn với người phụ nữ khác sẽ làm em hồi tâm chuyển ý, nhưng không nghĩ rằng em đã hoàn toàn quên mất anh, anh không biết Quý Thần Vũ dùng biện pháp gì đối với em, làm em không nhớ nổi anh."

Cô không thể tin được cô với hắn đã từng yêu nhau, cũng không dám tin mình vì báo thù, mà vứt bỏ người đàn ông mình yêu.

Quá mức khiếp sợ làm cô không biết phải làm sao và đến tột cùng kí ức của cô vì sao lại biến mất.

"Nhưng mà, dù em có vô tình, anh cũng không có cách nào quên em." Hắn đột nhiên duỗi tay đem cô ôm vào ngực, sức lực hắn rất lớn, ôm cô rất chặt, phảng phất như chỉ cần buông tay cô sẽ biến mất, "Nhạc Nhạc, anh không muốn so đo chuyện quá khứ nữa, em quay lại bên anh có được không? Anh mang em đến một nơi không ai biết đến, anh có thể từ bỏ mọi thứ, anh chỉ cần em, anh sẽ chăm sóc yêu thương em cả đời.".

Mỗi chữ hắn nói ra như nặng ngàn cân, như một lời thề đối với cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!