Ngôn Khả Hân gật đầu, Lương Vân Phàm đứng im trong chốc lát mới rời đi.
Sau đó Quý Thần Vũ liền trực tiếp mở cửa xe, thật rõ ràng ý là bảo cô lên xe.
Ngôn Khả Hân hiểu mình không còn đường nào để đi, vì thế không dãy dụa nữa ngoan ngoan lên xe. Hôm nay Quý Thần Vũ đích thân lái xe, là một người ngậm thìa vàng từ bé, cơm tới há mồng áo tới giơ tay như hắn cư nhiên hôm nay tự mình lái xe tới.
Hắn ngồi vào ghế lái, không mặn không nhạt nói: "Đem đai an toàn cài vào."
Là một người đàn ông có dục vọng chiếm hữu đến biến thái, nhìn thấy cô đi cùng người đàn ông khác, hắn tức giận là điều dễ hiểu, thế nhưng ngược lại với suy nghĩ của cô, hắn lại rất bình thản.
Nhưng bình thản không có không có nghĩa là hắn không so đo.
Cô không dám phát biểu câu nào, ngoan ngoãn cài chắc dây an toàn, cho đến nửa giờ sau cô mới hiểu vì sao Quý Thần Vũ lại bảo dặn dò cô cài chặt dây an toàn.
Lúc này xe đã chạy vào đường cao tốc, hắn bắt đầu tăng ga tốc độ phải nói là kinh hồn, thật sự phải dùng từ "Phi" đến hình dung.
Cô một tay nắm chặt tay vịn cửa xe, tay kia túm chặt ghế da, không dám nhìn về phía trước, cô chỉ không ngừng hét lên với hắn: "Quý Thần Vũ , anh lái chậm một chút coi."
Quý Thần Vũ làm như không nghe thấy, mà cô cũng nhận ra mình càng hét lên hắn càng lái nhanh, sau đó cô không dám hét to nữa, chỉ nhắm mắt lại, chậm rãi khôi phục sự bình tĩnh.
Cô biết là hắn đang tức giận, nên dùng phương thức cực đoan này trừng phạt cô.
Cứ như vậy không biết bị tra tấn bao lâu, xe rốt cục cũng dừng lại, lúc này cô mới dám mở mắt ra, phát hiện xe đã chạy lên biệt thư nơi đỉnh núi của Quý Thần Vũ.
Hắn xuống xe, vòng qua bên này, đem cửa xe mở ra không nói hai lời, trực tiếp ôm cô xuống. Động tác của hắn thô bạo, cô không dám giãy dụa, ngoan ngoãn tựa vào ngực hắn, chỉ lúc ở trong ngực hắn cô mới dám ngẩng đầu trộm nhìn, mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng cơ bắp thái dương căng chặt lên, nhìn ra được hắn đang khắc chế cảm xúc, mặt không biểu tình chỉ là ngụy trang mà thôi.
Đối với hiểu biết của cô về hắn, đây là điềm báo mưa gió sắp tới, hắn càng nhẫn nhịn, thời điểm bùng nổ càng đáng sợ.
Ngôn Khả Hân cảm thấy trái tim như bùm bùm nảy lên,
cô cực kỳ sợ biểu cảm này của hắn.
Quý Thần Vũ động tác có chút vội vàng, bước nhanh đến phòng đá văng cửa ra, hắn ôm cô ném lên giường , không đợi cô kịp phản ứng, liền áp người lên, hắn đem hai tay cô bắt lên đỉnh đầu, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, cười như không cười nhìn cô, trong đôi mắt của hắn mảng sương mù đen bao phủ, nguy hiểm ẩn sâu trong đó, làm người khác không dám nhìn dù chỉ một lần.
"Ngôn tiểu thư, em có biết lần này tôi đi Anh Quốc làm gì không?" Hắn kề sát vào mặt cô, trong lúc nói chuyện, hơi ấm phả quanh chóp mũi cô, giọng điệu thong thả ung dung.
Hắn tới gần cô làm cô cảm giác như bị rắn độc quấn lên, con rắn kia đang đang hướng cô phun lưỡi, loại cảm giác ướt át lạnh lẽo này làm người ta sợ hãi.
Hắn không chờ câu trả lời của cô, nói: "Bởi vì tôi nghĩ muốn kết hôn với em, cho nên phải về báo cho người trong gia tộc, nhưng mà muốn cưới một người có gia thế kém hơn mình không phải là việc dễ dàng gì, cho nên tôi đã phí biết bao nhiêu công sức mới thuyết phục được nhóm người bảo thủ đấy." Hắn dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, "Mà Ngôn tiểu thư ở đâu? Đây là em báo đáp tôi?
Trong khi tôi khổ cực vì kết hôn với em mà bôn ba, em lại sau lưng tôi hẹn hò với người đàn ông khác."
Hắn sắc mặt bình tĩnh, phản phất chỉ như là một câu trần thuật đơn thuần, chính là trong ánh mắt và hơi thở của hắn tràn ngập sự nguy hiểm mãnh liệt, ngược lại làm cho người nhìn cảm thấy áp lực như điềm báo trước mưa to gió lớn.
Bất quá lời hắn nói làm cô nghe mà kinh hãi, không nghĩ tới hắn đến Anh Quốc là muốn thuyết phục người nhà để cưới cô, hơn nữa nghe khẩu khí của hắn không giống như lừa cô.
Những điều đấy làm cô không tưởng tượng nổi, vì thế cô có bao nhiêu khiếp sợ là điều dễ hiểu, thậm chí giờ phút này cô cũng quên mất hắn lấy phương thức đáng sợ tiếp cận mình, cô vẻ mặt không dám tin nhìn hắn: "Anh nói gì? Anh muốn kết hôn với tôi?"
Lần trước cô sợ mang thai, đứa bé của mình sẽ bị người đời bêu xấu mang trên lưng tiếng con riêng, hắn nói với cô một câu là con ruột chứ không phải con riêng, cô cho rằng hắn bất quá chỉ thuận miệng mà thôi.
Hắn cười nhạt: "Em đây là biểu tình gì? Không tin tôi sao? Cũng đúng, từ khi bắt đầu đến giờ em có khi nào tín nhiệm tôi đâu?" Nói đến ngữ khí của hắn bắt đầu lạnh hơn: "Em đối xử với tôi như một thứ đồ đáng ruồng bỏ mà thôi."
Nói xong câu đó, không biết hắn nghĩ gì, nụ cười thu lại, hai mắt đỏ lên , cái trán lộ đầy gân xanh, dù vậy hắn vẫn khắc chế, thong thả nói: "Thật kỳ quái, rõ ràng người bước tới gần tôi là em, mà người muốn rời bỏ tôi cũng là em."Tựa hồ đã đến mức cực hạn, hắn không khống chế nữa, nghiến răng nghiến lợi, "Em chính là nữ nhân không tim không phổi, mặc kệ là Nhạc An An hay hiện tại là Ngôn Khả Hân, chưa bao giờ em nhớ tới tôi.
Em chưa từng nghĩ là tôi cho em sự che chở, là tôi giúp em lấy lại sản nghiệp của gia tộc mình, ở trong mắt em Quý Thần Vũ này không đáng được coi trọng, cho nên em cũng có đầy đủ lý do để rời bỏ tôi."
Hắn bắt lấy tay cô tăng thêm lực đạo, Ngôn Khả Hân cảm giác được cổ tay phát đau, cô đau đến nhăn chặt mày, mềm giọng xin tha: "Quý Thần Vũ , anh bình tĩnh một chút, chúng ta từ từ nói chuyện."
Giờ phút này cả người Quý Thần Vũ tràn đầy dã tính cùng thô bạo, cô không dám lấy cứng chọi cứng với hắn, chỉ có thể tận lực trấn an hắn, làm hắn bình tĩnh trở lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!