Trong khoảng thời gian ngắn, cô chỉ cảm thấy như có vô số đạo sấm sét đánh lên đầu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn, cô đã quên phản ứng, càng không biết mình nên nói cái gì.
Hắn thế nhưng đã sớm phát hiện, cô vẫn tự cho là mình ngụy trang rất tốt, sớm đã cùng Ngôn Khả Hân hòa thành một thể.
Động tác, thần thái của cô, đến cả hành động khi cô ăn cay, thậm chí khi cô khẩn trương vuốt ve góc áo, đến cả những hành động nhỏ đấy của mình cô cũng không để ý, thế mà hắn đã thấy được dấu vết.
Nhạc An An, em dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra được .
Những lời này quả thực giống như là độc trùng bò lan khắp người cô.
Hắn sớm đã phát hiện cô nhưng vẫn bình tĩnh, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ cao mà nhìn bộ dạng khẩn trương của cô, chắc hắn đang ở trong lòng cười nhạo những trò diễn xuất của cô đầy sơ hở của cô
Cô cảm thấy mình như một chú hề chuyên làm trò.
Giờ phút này ngoài phẫn nộ cô chỉ còn lại sự bất lực , đột nhiên cô cảm thấy mình thật bé nhỏ trước mặt hắn bé nhỏ đến đáng sợ, sở hữu, hắn thật là dễ dàng, chỉ cần động động ngón út liền bắt được cô.
Cô không cam lòng lại một lần nữa trở thành Nhạc An An, không cam lòng lại bị hắn coi như nô lệ mà áp bức.
Vì cái gì hắn trước sau không chịu buông tha cho cô, vì cái gì?
Cô đối hắn có quá nhiều oán hận, từ kiếp trước tích tụ đến bây giờ, cô không dám phát tiết cũng không chỗ phát tiết, giờ phút này tuyệt vọng đến mức nào, cuối cùng vẫn là thua ở trong tay hắn .
Trong một khoảnh khắc, cô thậm chí muốn cùng hắn đồng quy vu tận.
Cô hoàn toàn mất khống chế, đẩy hai tay hắn đang vuốt ve ở trên mặt cô ra, từng bước từng bước lùi về sau, tránh xa nơi đáng sợ này, hét lên với hắn : "Vì sao?! Anh vì sao không chịu buông tha cho tôi?!"
Cô thối lui đụng đến kệ sách, bên cạnh kệ sách có chưng một bình hoa men sứ màu đèn, nhìn sự tỉ mỉ tỷ lệ của nó, đây tuyệt đối là hàng thượng phẩm, nhưng mà giờ phút này cô không có điều gì phải cô kỵ nữa, có quá nhiều cảm xúc yêu cầu phát tiết, nếu không làm gì đó, cô cảm thấy mình sẽ điên mất.
Cô không chút lưu tình cầm bình hoa ném xuống, thanh âm chát chúa vang lên, bình hoa bị đập vỡ nát, hắn một chút cũng không nhìn, ánh mắt trước sau chỉ dùng lại trên người cô, vẫn thong thả ung dung.
"Đúng! Là kiếp trước tôi câu dẫn anh, là tôi tự động đưa mình tới cửa để tìm kiếm sự bảo hộ của anh, cho nên bị đối xử đùa bỡn như sủng vật là tôi xứng đáng, nhưng tôi đã trả cho anh cái mạng của mình rồi, đời này tôi an phận thủ thường, không trêu chọc đến anh, vì sao anh còn không buông tha cho tôi. Anh còn muốn thế nào nữa?"
Giờ phút này cô trở nên cuồng loạn, hắn thế nhưng vẫn từng bước tới trước mặt cô, cô khàn giọng hét lớn: "Anh cút ngay, không được tới gần tôi."
Cô như điên rồi, đem toàn bộ đồ trên kệ sách ném xuống. Hắn tựa hồ không cảm thấy sự phẫn nộ từ cô, không nhanh không chậm bước tới.
Ngôn Khả Hân thấy thế cầm đồ trên tay ném thẳng vào người hắn, ngoài dự đoán hăn thế nhưng không trốn tránh.
Bất quá lúc đấy hắn chỉ hơi tạm dừng một chút, nhưng rất mau lại tiếp tục bước tới chỗ cô, động tác của hắn vẫn bình thản, thong dong mặc dù hắn không tức giận, cô vẫn bị bức cho lùi về sau.
Thắng đến khi cô dựa vào bức tường, không còn cách nào lui về sau được nữa.
Hắn rất nhanh đã đến trước mặt, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào cô, đột nhiên hắn bật cười, nụ cười này quá mức phức tạp, tựa hồ có một chút hi vọng vui sướng, tựa hồ có một chút thoải mái khi tìm được thứ đã mất và tựa hồ còn một chút chua xót ẩn bên trong.
"Đúng là em rồi, Nhạc An An."
Cho dù đang trong trạng thái phẫn nộ, nghe được lời nói của hắn cô không khỏi ngẩn ngơ. Âm thanh của hắn khàn khàn đến kì lạ, tựa hồ mang theo chút run rẩy, không giống với tính cách bình tĩnh thường ngày của hắn.
Hắn đứng ở trước mắt, hơi thở của hắn bao phủ cô, ngước mắt lên là gương mặt hắn, chóp mũi cô ngửi thấy là mùi hương của hắn, lỗ tai nghe được cũng là âm thanh của hắn, cô phẫn nộ lại bất đắc dĩ, ngồi thụp xuống bụm mặt khóc rống lên.
" Quý Thần Vũ , anh buông tha cho tôi đi, cầu xin anh buông tha cho tôi được không?" Cô giờ đây đã quá mệt mỏi, không còn sức để giãy dụa.
Hắn không nói gì, một lát sau hắn đột nhiên ngồi xuống ôm lấy cô, như chạm phải bỏng, cô vùng vẫy đẩy hắn ra, cuồng loạn hét lớn: "Đừng đụng tôi, anh không được chạm vào tôi."
Cô dùng tay dùng chân đánh hắn, đá hắn, hắn vẫn không nhúc nhích mặc cô phát tiết, cô như điên rồi, không thèm để ý đến xem giờ phút này hắn có phẫn nộ hay không.
Cứ tùy ý để cô phát điên hồi lâu, cũng không biết có phải cô đã khơi dậy lửa giận của hắn không, mà hắn đột nhiên túm chặt hai tay cô bắt chéo ra sau lưng, rồi ép chặt cô vô tường, không đợi cô phản ứng hắn trực tiếp hôn lên môi.
Nụ hôn của hắn vừa bá đạo lại hung ác, quả thật như không khoan nhượng cho cô một chút đường sống. Đôi tay bị hắn bắt chéo sau lưng, thân thể bị khống chế, cô động đậy một chút đều không thể, hoàn toàn tùy ý hắn ở trong miệng cô làm càn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!