Ngôn Khả Hân tỉnh lại đã nhiều ngày nhưng vẫn đang ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng chưa muốn trở về, thứ nhất cô muốn thích nghi dần với thân phận mới, thứ hai muốn suy nghĩ chu toàn mưu kế để trả thù bọn họ.
Thời điểm cô đang tựa đầu giường nghỉ ngơi, bỗng nghe tiếng gõ cửa cảm thấy kỳ quái, lúc này ai sẽ đến đây.
"Vào đi" Cô lười nhác lên tiếng.
Cửa phòng vừa mở ra, theo bản năng cô nhìn thoáng qua, chỉ là khi nhìn thấy người tới cô chợt ngẩn người.
Ba người liên tiếp đi vào rất là chỉnh tề Ngôn Phi Hùng, Tưởng Thục Viện, Ngôn Nhã Mộng tòan là người nhà trên danh nghĩa của cô.
Tưởng Thời Viện sau khi vào phòng liền bày ngay ra bộ mặt quan tâm hỏi han : "Hân Hân đã tỉnh rồi à, con thấy trong người mình thế nào, là chúng ta sơ ý, bởi vì ta và cha con ở công ty bận rất nhiều việc, Nhã Mộng thì bận đóng phim, cho nên không có thời gian đến thăm con, con không trách mọi người chứ?"
Bà ta vẻ mặt ôn nhu, giọng nói mang theo sự trấn an, chẳng khác gì người mẹ hiền quan tâm đến con gái.
Muốn diễn kịch à cũng dễ thôi, cô liền cười cười nói: "Dạ không sao đâu"
Tưởng Thục Viện hơi ngẩn người, nhìn khuôn mặt ý cười nhàn nhạt của cô, bà ta rất kinh ngạc, tính cách của Ngôn đại tiểu thư bà ta thừa biết, từ khi bà ta vào cửa cô luôn nghĩ mình là nữ chủ nhân trong nhà, đối với bà ta chưa bao giờ hòa nhã, tính tình càng ngày càng lớn.
Bình thường mà nói, thời điểm cô tỉnh dậy mà bọn họ chưa tới kiểu gì cũng làm ầm lên, thế mà bây giờ không những không khó chịu còn đối với bà ta cười cười.
Tưởng Thục Viện nhanh chóng thu hồi mắt, vặn mở bình giữ nhiệt lấy một cái chén nhỏ đổ canh ra cẩn thận đưa tới noi: "Đây là canh ta nấu cho con, Hân Hân ăn một ít nhé"
Cô chuẩn bị giơ tay tiếp nhận liền nhìn thoáng qua chiếc vòng ngọc ở trên tay bà ta, nếu cô nhớ không nhầm món đồ này là mẹ của cơ thể này lưu lại.
Tưởng Thục Viên từ sau khi vào cửa liền chiếm mọi thứ của Dương Oánh thành của riêng mình. Có một lần Ngôn Khả Hân tham gia yến hội, lúc ấy Tưởng Thục Viện trên cổ mang theo vòng cổ mà mẹ cô bé để lại, ở yến hội tất cả mọi người đều khen chiếc vòng cổ đó thật đẹp, cô ấy liếc mắt qua liền bước tới trước mặt mọi người dật vòng cổ, lớn tiếng tuyên bố đây là vòng của mẹ cô ấy.
Nhưng không may là trước đấy bà ta đã chỉnh sửa trên chiếc vòng đó, liền được cớ tỏ vẻ ủy khuất nói chiếc vòng này không phải bà ta lấy của mẹ cô mà chỉ là hơi giống thôi.
Ngay lúc đấy cô bé mới nhận ra mình lại mắc mưu của bà ta, ở trước mặt mọi người la lối om sòm vô cớ gây sự, thanh danh xấu từ đó truyền ra.
Đã bị con gái của bà ta đoạt vị hôn phu, giờ tự sát không thành lúc tỉnh dậy còn nhìn thấy vòng tay của mẹ mình trên tay bà ta theo như tính Ngôn Khả Hân kiểu gì cũng đại náo một trận.
Mà bà ta chỉ chờ mong có thế, cô kích động càng nhiều, liền có thể làm cho Ngôn Phi Hùng khó chịu phiền lòng và hoàn toàn ly gián được quan hệ cha con lúc đó bà ta mới dễ dàng đuổi cô ra khỏi nhà.
Ngôn Khả Hân âm thầm bĩu môi thừa biết trò tiểu nhân của bà ta, đưa tay nhận lấy canh của bà ta cô nhẹ giọng nói một câu: "Cảm ơn dì Viện"
Tưởng Thục Viện thấy cô bình tĩnh, môi khẽ mím lại nhưng cũng không tỏ thái độ gì, từ ái mà nói: "Nếu như con muốn uống canh cứ nói dì lấy cho."
Ngôn Phi Hùng luôn có bộ mặt khó chịu khi đối mặt với cô, thấy cuộc nói chuyện của hai ngươi ông ta giận liếc mắt nói: "Mày xem dì Viện đối với mày thật tốt, đã là người lớn phải hiểu chuyện chút thì nhà ta đâu có ầm ĩ được cho người ngoài coi."
Ngôn Khả Hân trong lòng cười lạnh, yên lặng uống từng ngụm canh, cười nói: " Hương vị rất ngon, cảm ơn dì"
Nhìn xem nụ cười của cô, bà ta kiềm chế nghi hoặc nói: "Nếu ngon thì ăn nhiều vào". Cô vừa buông chén, đang muốn nói chuyện, lại thấy người từ khi bước vào cửa liền yên lặng đứng một bên_ Ngôn Nhã Mộng, bỗng nhấc chân đi đến một bên mép giường rồi ngồi xuống.
Cô ta kéo tay cô nắm lấy, đôi mắt hồng hồng nghẹn ngào nhìn cô nói: "Chị là tại em không tốt , là em hại chị thành ra thế này, em xin lỗi."
Ngô Khả Hân sáng sớm liền biết hai mẹ con nhà này chắc chắn là sẽ thay phiên nhau diễn tuồng cho cô coi, mẹ vừa xong là con liền tới.
Không hổ là được tiểu tam sinh ra, kỹ thuật diễn tinh vi, nước mắt đọng vành mi không rơi , khẽ cắn môi nức nở nháy mắt liền đem bộ dạng đáng thương bất lực diễn tới. Tay càng ngày càng nắm chặt tay cô "Chị. Em biết em làm như vậy là không phải với chị, nhưng em với Diệp ca ca là yêu nhau thật lòng."
Đúng rồi tình yêu của hai người thật vĩ đại, vĩ đại đến mức mà cô chỉ muốn chúc phúc cho hai con người không biết liêm sỉ đó yêu nhau mãi mãi để không chạy ra ngoài phá hoại người khác.
Ngôn Khả Hân bị cô ta bắt lấy tay, chỉ cảm thấy ghê tởm một tầng da gà nổi lên, cô lạnh lùng đem tay rút ra , mặt vô cảm chỉ nói "Uhm"
Một từ này của cô không thể nghi ngờ sức mạnh to lớn làm cho Ngôn Nhã Mộng ngừng diễn nháy mắt liền ngơ ngác đứng đó một hồi sau mới hồi phục tinh thần.
Cô nhếch miệng cười: "Mọi người không cần ở đây mà khóc lóc, tôi muốn yên tĩnh một chút mời mọi người về, không tiễn"
"....." Ngôn Nhã Mộng khóe miệng vừa nhếc, liền cúi đầu xuống, nức nở nói: "Chị đừng nói vậy làm em buồn"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!