Chương 18: (Vô Đề)

"......"

Nhìn dáng vẻ này của hắn, nếu không đạt được mục đích tuyệt đối sẽ không bỏ qua, mà cô thừa biết kiên nhẫn của hắn có hạn, cô mà làm cho hắn giận dữ rất có khả năng hắn sẽ làm thịt cô ở đây luôn.

Sau khi bình tĩnh lại, cô nói: "Vào rồi nói sau."

Đuôi lông mày của hắn nhếch lên, rất có hứng thú mà cười cười, ngay sau đó nói với Lâm An: "ở bên ngoài, không có sự cho phép của tôi, không được ai bước vào."

Lâm An vội vàng gật đầu

Vừa vào cửa, hắn trở tay đóng cửa lại, phòng khách to như vậy chỉ có hai người đứng cách nhau không xa nhìn nhau. Không gian rộng lớn mà yên tĩnh vậy, cô cảm thấy xung quanh chật chội đến kỳ lạ, làm cô hít thở cũng không thông.

Không nhịn nữa cô hỏi: "Rốt cuộc là anh muốn thế nào?"

Hắn vẫn như cũ bảo trì nụ cười thản nhiên: " Em hãy trả lời vấn đề mà tôi đã hỏi trước đi, Ngôn tiểu thư, em rốt cuộc là ai."

"Tôi là Ngôn Khả Hân." Cô không cần nghĩ ngợi mà trả lời luôn.

Tươi cười của hắn trở nên thâm trầm hơn: "Vậy Ngôn tiểu thư giải thích cho tôi một chút..."

Ngôn Khả Hân không đợi hắn hỏi xong liền nói thẳng: "Động tác vỗ bờm ngựa trái phải trên dưới này đâu có gì là đặc biệt, bất quá thủ pháp của chúng ta có điểm hơi tương đồng thôi, cũng không thể nói lên điều gì cả."

Đúng chính là như vậy, cô ở trước mặt hắn không thể yếu thế được, dù không có khí thế bức người như hắn, nhưng cô phải tự tin, nhìn thẳng vào mắt hắn, phải dũng cảm nói cho hắn, cô là ai.

Nhạc An An đã chết, cô hiện tại là Ngôn Khả Hân, là người có ký ức của Nhạc An An thôi, cô không bao giờ muốn trở lại cái lồng sắt của hắn nữa, trở thành con chim hoàng yến không có tự do mặc hắn đùa bỡn.

Cô nói vậy không làm cho hắn sinh khí, tưa hồ còn làm hắn hứng thú, hắn nhìn cô như nhìn một con thỏ nhỏ đôi mắt đỏ ngầu phản kháng.

Thời gian dài im lặng, lòng cô cũng theo đó mà trầm xuống, không biết qua bao lâu cô đột nhiên nghe hắn nói: "Đói bụng sao?"

Hắn mang theo ý cười dò hỏi, tựa hồ còn kèm theo vài phần bất đắc dĩ, phảng phất như cô ở trước mặt hắn là một tiểu hài tử vô cớ gây sự.

Ngôn Khả Hân ngẩn người, trong lúc nhất thời không có phản ứng.

Hắn lại hỏi: "Nếu đói bụng, chúng ta liền đi ăn."

"...."

Bữa cơm này sợ là tránh không thoát, không muốn uổng phí sức lực đi đối phó nữa, cô hỏi hắn: "Quý tiên sinh muốn ăn gì?"

"Ăn ở đâu tôi đã tìm sẵn rồi, Ngôn tiểu thư chỉ cần chi tiền thôi."

Ngôn Khả Hân nghĩ nghĩ rồi cắn răng gật đầu: "Được."

Sau khi theo Quý Thần Vũ cô vẫn cảnh giác lại hỏi hắn: "Quý tiên sinh định đến địa điểm nào vậy?"

Quý Thần Vũ cười cười: "Ngôn tiểu thư không cần lo lắng, sẽ không tốn quá nhiều tiền của em đâu."

Cô không nói nữa, trước mắt cứ từ từ hành sự theo hoàn cảnh, chỉ là khi xe chậm rãi rời khỏi thành phố cô mới phát giác có điểm không thích hợp.

"Quý tiên sinh rốt cuộc ngài muốn đưa tôi đi đâu."

Quý Thần Vũ giả nai nói: "Tôi nghĩ ăn bên ngoài chắc gì đã ngon bằng đầu bếp của tôi, huống chi lại không đảm bảo vệ sinh."

Ngôn Khả Hân mắt híp lại: "Quý tiên sinh có ý gì, ngài là muốn mang tôi đến nhà ngài ăn cơm sao?"

"Đúng rồi." Hắn trả lời kiên quyết.

"......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!