Bọn chúng có ý đồ gì, là muốn con ngựa đó quăng cô té ngã dẫn đến tàn tật hay là muốn cô ngã chết luôn?
Nhìn dáng vẻ của bọn chúng đã đứng ngồi không yên chỉ sợ đã nổi lên sát tâm với cô.
Quý Thần Vũ tuy là tên biến thái có hơi đáng sợ, nhưng trên thực tế là hắn đã cứu cô một mạng, nếu không hôm nay cô không còn lành lặn trở về.
Đã đến mức này cô mà không ra tay trừng trị hết bọn chúng, thì không biết chúng còn định âm mưu kế hoạch gì hãm hại đe dọa tính mạng của cô nữa.
Đương nhiên việc này phải nhanh nghĩ cách, nhưng việc cấp bách hiện nay là làm thế nào để ứng phó với Quý Thần Vũ.
Tuy mặt ngoài hắn chỉ nói đơn giản là ăn cơm, nhưng cô biết rõ ràng mục đích của hắn không chỉ đơn giản là như vậy, cô khẳng định hắn đã đoán được cô là Nhạc An An, như vậy hắn ta sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho cô.
Cô ở trong phòng đi qua đi lại, suy nghĩ mãi cũng không tìm được cách.
Nên làm sao bây giờ? Hay là cô nhờ bên ngoại giúp đỡ, cũng không được cô phải giải thích sao, chả lẽ lại nói mình là Nhạc An An là tình nhân kiếp trước của hắn, nói như vậy chẳng khác nào gây bất lợi cho cô. Không cần nghĩ cũng biết họ sẽ coi cô như bị điên rồi, huống chi việc cô mượn xác hoàn hồn ít người biết thì càng tốt, thiên hạ này không có tường nào là không lọt gió, nếu để mấy người bên Ngôn gia biết thì cô chết chắc.
Ngôn Khả Hân suy nghĩ đến đau đầu, cô thật không rõ cô đã thay đổi hình dạng rồi mà vẫn không qua khỏi mắt Quý Thần Vũ.
Đang lúc cô khẩn trương suy nghĩ, liền nghe tiếng đập cửa ở bên ngoài, trái tim không tự giác nảy lên một nhịp, tinh thần hoảng sợ.
Ai lại đến giờ này? Không phải Quý Thần Vũ đấy chứ?
Cô kiềm chế lại sự sợ hãi, bước chậm chậm ra mở cửa, nhìn qua màn hình hiển thị người đứng ngoài không phải Quý Thần Vũ mà là Dịch Khuynh Dương, cô liền mở cửa.
Mới bước vào Dịch Khuynh Dương liền mỉm cười hỏi thăm : "Em sao rồi tiểu Hân, chuyện hồi sáng có ảnh hưởng gì không?"
" Em bình thường mà, không sao hết. Anh đến đây có việc gì không ạ."
" Vừa nãy lúc em rời đi anh thấy có vẻ em không ổn lắm , anh mới hỏi Dương Hạo Đông địa chỉ của em , nên muốn qua đây nhìn em xem thế nào."
" À thì ra vậy..."Ngôn Khả Hân gật gật đầu, rồi mời hắn vào nhà : " Mời anh vào nhà chơi, uống miếng nước."
Dịch Khuynh Dương cũng không khách khí nhấc chân vào, ánh mắt hắn ở trong phòng đánh giá một chút, rồi dừng lại trước cửa sổ sát đất nơi đó đặt một tấm chiếu tatami trải lót sàn.
Dường như nghĩ tới điều gì, biếu tình của hắn trở nên nghiêm trọng, Ngôn Khả Hân cũng không phát hiện ra hắn có điều gì bất thường, cô rót cho hắn một ly nước: "Anh Khuynh Dương mời anh uống nước, ngày thường em tương đối
vội, nên trong nhà không chuẩn bị gì, chỉ có nước lọc mời anh thôi, anh thông cảm nhé."
Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn cô cười nói: "Không sao đâu."
Hắn đi đến cầm ly nước, rồi lại dạo bước đến bên cửa sổ, hắn híp mắt nhìn xuống dưới, nơi đấy ngựa xe như nước, không chút để ý uống một ngụm, lúc này mới quay đầu lại nhìn cô.
"Em đang sợ hãi?"
Ngôn Khả Hân vẫn luôn thất thần, giờ phút này nghe được lời này của hắn, cô ra vẻ ngạc nhiên: " Em sợ cái gì?"
Hắn hơi cúi đầu khẽ nói: "Sợ Quý Thần Vũ."
"....."
" Anh đã cùng Quý Thần Vũ có cơ hội tiếp xúc, người giống như hắn sẽ không bao giờ chủ động cho phụ nữ có cơ hội tiếp cận, trừ phi là người hắn coi trọng. Mà hôm nay hắn không chỉ cứu em, mà còn đưa ra gợi ý bảo em mời hắn đi ăn, thực hiển nhiên là hắn đối với em đã có hứng thú, tiểu Hân em không nghĩ là mình đã bị hắn coi trọng hả?"
Ngôn Khả Hân nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Xác thực là như vậy."
Nụ cười của Dịch Khuynh Dương thu lại: " Bất quá Quý Thần Vũ sẽ không buông tha cho em đâu."
Cô cúi đầu, không nói chuyện.
Dịch Khuynh Dương lại nói: " Nếu mà Tiểu Hân nguyện ý nghe theo anh, anh có thể giúp em một tay."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!