Đồ ăn rất nhanh đã lên hết, mọi người bắt đầu động đũa, Ngôn Khả Hân nhìn một bàn đồ ăn trước mặt không biết phải xuống tay thế nào.
Cô biết mình không thể làm Quý Thần Vũ có điều hoài nghi, nhưng mà ăn những món này, cô cảm thấy mình khẳng định sẽ khó chịu chết.
Thôi, hiện giờ cũng chỉ có thể bất chấp giá nào.
Ngôn Khả Hân liền chịu đựng, gắp một miếng bò cay bỏ vào miệng, lưỡi chạm vào miếng thịt cô liền cảm giác như có lửa từ trong miệng đốt tới dạ dày, hơn nữa thật sự là rất cay, Ngôn Khả Hân chỉ ăn một miếng liền chịu không nổi.
Nhịn lại, ngàn vạn lần phải nhịn lại! chỉ cần nhịn một chút là tốt rồi.
Ngôn Khả Hân một bên nhắc nhở chính mình, một bên cố gắng nhét một miếng cơm đầy vào miệng cố giảm bớt sự khó chịu.
Nhưng cô chỉ ăn một lát liền cảm giác dạ dày như sông cuộn biển gầm cực kì khó chịu.
Thật sự là chịu không nổi nữa, cô trực tiếp lấy cớ đi vệ sinh, vừa đến phòng vệ sinh cô không nhịn được liền ôm bồn cầu phun ra.
Không còn cách nào, cô thật sự không chịu nổi vị cay này, mặc dù đã tận lực nhẫn nhịn, nhưng cơ thể cô không cho phép.
Phun ra một lúc cô mới cảm thấy khá hơn nhiều. Thoáng rửa sạch mặt mũi cô liền chuẩn bị đi ra ngoài, chính là khi vừa mới mở cửa ra, cô liền thấy Quý Thần Vũ đứng ở bên ngoài.
Đột nhiên nhìn thấy hắn Ngôn Khả Hân cảm thấy hoảng sợ, nhưng qua một lúc cô lấy lại bình tĩnh khách khí nói: "Quý tiên sinh là đi vệ sinh sao?"
Quý Thần Vũ không có trả lời, hắn trực tiếp đi vào liền trở tay đóng cửa lại, Ngôn Khả Hân lúc này mới ý thức được vẻ mặt của hắn không thích hợp.
Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, nhìn thật sâu vào mắt cô, rồi lướt nhìn qua nhà vệ sinh, hỏi: "Em đã ói ra?"
"……"
Cô biết, sau khi ói ra trong không khí vẫn sẽ phản phất cái mùi ô uế , lúc này nói dối vậy tương đương giấu đầu lòi đuôi.
Ngôn Khả Hân dùng sắc mặt bình tĩnh nói chuyện: "Lần trước không phải tôi đã nói qua với Quý tiên sinh sao, dạ dày của tôi không thoải mái, không thể ăn đồ ăn kích thích, hôm nay Quý tiên sinh thịnh tình tiếp đãi, tôi không ăn thì không phải phép, lại không nghĩ rằng ăn ít vậy mà dạ dày đã không chịu nổi."
Hắn nhướng mày, sắc mặt lạnh hơn, "Phải không?"
Hắn cho cô một cảm giác quá nguy hiểm, cô không muốn tiếp tục ở lại nơi này.
"Nhà vệ sinh nhường lại cho Quý tiên sinh, không có việc gì nữa tôi liền đi trước."
Nói xong cô liền muốn chạy trốn , vừa muốn lách qua người hắn để đi, không nghĩ tay đã bị hắn túm chặt, kéo người cô lại áp sát vô tường.
Thoáng hoảng hốt cô tưởng hắn áp mạnh cô vô tường, lưng như vậy sẽ đau lắm, giờ mới phát hiện sau lưng có bàn tay đang che chở giảm xốc cho cô.
Thân hình cao lớn áp sát, nhốt cô trong vòng tay hắn, làm cô không thể động đậy hít thở cũng không dám
Khuôn mặt hắn tới gần, hơi thở toàn bộ phun bên tai, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc vấn vít trên chóp mũi.
Giọng nói đáng sợ, một đôi mắt lạnh băng lại sắc bén, phảng phất như một lưỡi dao cắt trên mặt "Trên du thuyền của tôi có rất nhiều bác sĩ, nếu dạ dày của em khó chịu ở đâu, thôi sẽ mời họ tới khám cho em."
Hắn nói chuyện ngữ khí vừa lạnh băng vừa hỗn loạn tức giận, Ngôn Khả Hân cắn môi, hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng mở miệng nói: "Quý tiên sinh ngài có thể buông tôi ra không, ngài như vật thật là bất lịch sự?"
Hắn không nhúc nhích, cô thậm chí phát hiện hơi thở của hắn ngày càng lạnh hơn.
Quý Thần Vũ ít khi thể hiện sự tức giận, hắn luôn khống chế được bản thân. Chính là không hiểu điều gì, thời điểm mà chỉ cần bọn họ ở bên nhau cô đều có thể làm hắn dâng lên lửa giận, hắn có đôi khi không hiểu được mình, sao chỉ cần động đến cô mọi việc lại như vậy..
Mà mỗi khi hắn bày ra bộ mặt tức giận cô sẽ rất sợ hãi, bởi vì chỉ cần như thế hắn liền có lý do để trừng phạt cô.
Lúc đó hắn một câu đều không nói, đem cô ném ở trên giường, cường bạo ép cô thành nhiều tư thế mới thỏa mãn mà buông tha.
Cho nên lúc này đây cô chỉ dám nuốt khẽ, thanh âm cũng trở nên thật cẩn thận, "Quý, Quý tiên sinh, ngài bình tĩnh một chút, trước buông tôi ra đã."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!