Khi cô bé Tiểu Hân bị chọc giận, dưới sự giận dữ liền không nhịn được mà đánh cô ta, nhưng mà Ngôn Nhã Mộng sớm đã có chuẩn bị, khi cô bé vừa giơ tay cô ta thừa dịp lắc mình né tránh, chân giơ ra ngáng đường, dưới cơn thịnh nộ căn bản không dự đoán được cô ta sẽ chơi ám chiêu, chân bị vướng vào cô bé Tiểu Hân liền trực tiếp từ trên cầu thang ngã xuống, mà đôi chân vì thế không thể học múa được nữa Xong việc, Ngôn Nhã Mộng liền ác nhân cáo trạng trước, đích thực là do cô bé Tiểu Hân ra tay trước, nhưng không ngờ Ngôn Nhã Mộng lại ác độc như thế, không những thế lại gặp phải người cha ruột cay nghiệt nói cô té gãy chân là xứng đáng.
cô thì đôi chân bị gãy không ai quan tâm, Ngôn Nhã Mộng chỉ chảy ra được hai giọt nước mắt lại được mọi người đồng tình.
cô chịu qua bao nhiêu ủy khuất thống khổ làm nhục, nhưng đến cuối cùng chỉ cần vài lời nói dối vài giọt nước mắt cá sấu , bị tha thứ lại vĩnh viễn đều là , mà nàng, mất đi sở hữu, cuối cùng đổi lấy lại vẫn như cũ là bị mọi người chỉ trích chửi rủa.
Dựa vào cái gì?!
Ngôn Nhã Mộng nói những lời này, còn không phải cố ý muốn chọc giận cô sao? Định trình diễn lại tiết mục của mười năm trước ?
Ngại cô một chân bị gãy còn chưa đủ , giờ còn muốn âm mưu cướp đoạt tính mạng của cô?
Ý tưởng thực không tồi, bất quá cô ta cho rằng cô vẫn là cô của mười năm trước, tùy ý để cô ta đùa bỡn hay sao? Nằm mơ đi
Nếu cô ta đã đến đây khiêu khích, thì cô cũng không cần phải khách khí nữa.
Ngôn Khả Hân bước tới trước, vẻ mặt cười như không cười nói: "Nhã mộng, không biết dì Viện có dạy cô làm người hay không?"
"Cái gì?" Ngôn Nhã Mộng không nghĩ tới cô không những không giận thế nhưng còn hỏi câu này, trong lúc nhất thời có chút ngốc.
Ngôn Khả Hân trên mặt tươi cười dần dần đọng lại, đuôi lông mày nheo lên, "Nếu dì Viện không dạy cô cách làm người, làm chị đây tự nhiên sẽ dạy dỗ cô một chút."
"……"
Cô bước tới gần, Ngôn Nhã Mộng lại không ngốc, vừa thấy biểu tình cô hiện lên ý đồ xấu, tuy rằng là có tâm muốn chọc giận cô, nhưng giờ thấy bộ dạng đùng đùng sát khí của cô
Ngôn Nhã Mộng theo bản năng lui ra phía sau một bước, vẻ mặt cảnh giác nói: "Chị muốn làm gì?"
Ngôn Khả Hân nhướng mày, cười cười nói: "Làm cái gì? Đương nhiên là giáo huấn cô rồi."
Ngôn Khả Hân không đợi cô ta nói chuyện trực tiếp vung tay lên "chát"
Dù sao cũng là Ngôn Nhã Mộng chính mình tìm đường chết, không phải là muốn chọc giận cô ư? Nếu cô ta đã muốn diễn vai đáng thương thì cô đây sẽ thành toàn cho cô ta.
Ngôn Khả Hân lần này đánh rất mạnh tay, chỉ nghe được Ngôn Nhã Mộng sợ hãi kêu lên một tiếng, bị đánh đến lùi ra sau, đầu tóc bị xổ tung ra nhìn qua có chút chật vật.
Ngôn Nhã Mộng không nghĩ tới cô xuống tay mạnh như vậy, đứng thẳng dậy đầu còn cảm giác ong ong, mặc dù cô ta nói vậy là để chọc cô tức mà động thủ, nhưng thật sự bị ăn một cái tát như vậy Ngôn Nhã Mộng lập tức phát hỏa : "Chị dựa vào cái gì mà đánh tôi?"
Ngôn Khả Hân lạnh lùng cười, vẻ mặt thản nhiên: "Tôi đây là đánh cô sao? Tôi đây là thay thế mẹ cô dạy cô làm người như thế nào, đỡ phải để cô ở bên ngoài làm mất mặt xấu hổ!"
Tuy rằng Ngôn Khả Hân xuống tay rất tàn nhẫn làm cô ta tức đến điên , nhưng là nếu cô ta động thủ, thì như cá mắc câu rồi, vì thế Ngôn Nhã Mộng tự nhiên là thuận lợi kế hoạch phát triển, hướng về phía đại sảnh bên kia hét lớn: "Cứu mạng a! Mọi người mau tới cứu mạng!"
Ngôn Khả Hân cũng không sợ cô ta gọi người tới, dù sao cô đã sớm dự liệu trước cô ta sẽ làm như vậy, nếu đã thích diễn kịch như vậy, cô ta đừng mơ cô sẽ phối hợp, cô ta muốn trở thành người bị hại để nhận sự thương cảm của người khác, như vậy cô liền làm người ác tới cùng.
Ngôn Khả Hân đơn giản là tát đến thỏa thích, quả thực Ngôn Nhã Mộng sắp tức chết rồi vừa phải nhẫn nhịn chịu đựng, vừa phải rống to lên kêu cứu đến khàn cả giọng.
Bên ngoài ồn ào liền hấp dẫn sựu chú ý của những người trong đại sảnh, Ngôn Khả Hân là không nghĩ tới Quý Thần Vũ thế nhưng cũng lại đây xem.
Quý Thần Vũ mang theo một đám người lại đây, Ngôn Khả Hân lúc này cuối cùng mới ngừng tay , Ngôn Nhã Mộng ăn một mồm tát, tóc là đã sớm bị đánh tan, Ngôn Khả Hân xuống tay rất tàn nhẫn, Ngôn Nhã Mộng khóe miệng cũng đã chảy máu.
Ngôn Nhã Mộng thấy có người tới mới thở dài một hơi, nhìn thấy lão tổng của mình như thấy cọng rơm cứu mạng chạy nhanh về phía hắn.
Ông ta cũng là sợ đến ngây người, không rõ đã phát sinh chuyện gì, chỉ chớp mắt Ngôn Nhã Mộng đã bị đánh thành như vậy.
"Sao lại thế này?" dù gì cũng là người mình, khi hỏi đến lời này trên mặt ông ta mang theo lửa giận, trong mắt cũng lộ ra vài phần đau lòng.
Ngôn Nhã Mộng sớm đã rơi lệ đầy mặt, sửa sang lại đầu tóc hỗn độn , cố ý lộ ra khuôn mặt nhỏ bị đánh khóc ròng nói: "lúc em gặp chị gái mình ở ngoài đây, em lỡ miệng nói với chị ấy một câu Quý tiên sinh cùng Lương tiểu thư thật là trai tài gái sắc , cũng không biết nơi nào đắc tội, mà chị ấy ra tay đánh em." Ngôn Nhã Mộng vừa nói xong không ít anh mắt hường về phía Ngôn Khả Hân
Cô đâu để yên cho cô ta nói nhăng nói cuội ở đây: "Quý tiên sinh cùng Lương tiểu thư là trai tài gái sắc đây là chuyện rõ như ban ngày, cô không cần ở chỗ này đổi trắng thay đen, tôi đánh cô vì cái gì thì cô là người rõ nhất đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!