Chương 11: (Vô Đề)

"Chính là người đứng đầu gia tộc Tư Thông Quý Thần Vũ tiên sinh đấy mẹ."

Tưởng Thục Viện đầu tiên là sửng sốt , ngay sau đó bà ta che miệng cười một tiếng, dỗi nói: "Con đứa nhỏ này nói bậy gì đó, con nha đầu Tiểu Hân kia sao có thể……" Nói đến chỗ này nàng mới ý thức được mình nói hớ lộ rõ giọng điệu khinh thường, vội xoay chuyển giọng điệu một cách tự nhiên nói: "Mẹ không nghe nói qua bọn họ ở bên nhau , mà sao con lại hỏi vậy?"

Ngôn Nhã Mộng cau mày, như là muốn xác minh cái gì, gấp gáp không chờ nổi nói: "Lúc con về nhà đứng trước cổng liền nhìn thấy chị từ trong xe Quý tiên sinh bước xuống."

"……"

"……"

Lời này nói ra Tưởng Thục Viện cùng Ngôn Phi Hùng đều là sửng sốt, Ngôn Phi Hùng vội hỏi nói: "Con có chắc chắn nhìn thấy chị con bước xuống từ xe của Quý tiên sinh không?"

Ngôn Nhã Mộng gật đầu, "Con tận mắt nhìn thấy."

Tưởng Thục Viện cùng Ngôn Phi Hùng nhìn nhau, hai người toàn không nói chuyện, bất quá sắc mặt lại khác nhau rất lớn.

Tưởng Thục Viện cùng Ngôn Nhã Mộng sắc mặt giống nhau, vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, cảm giác không thoải mái, còn Ngôn Phi Hùng thì trầm tư, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nếu đã trở về Ngôn gia, Ngôn Khả Hân cũng không nghĩ lại quay về bên kia, cho nên liền ở bên này ngủ một đêm.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, gia đình ba người Ngôn gia đều đã dậy, giờ phút này ba người đã an vị ở trước bàn cơm, bất quá làm cô kinh ngạc chính là, bữa sáng đã lên bàn, ba người cũng chưa ai động chiếc đũa.

Tưởng Thục Viện nhìn thấy cô vội vàng gọi: "Tiểu Hân nhanh lên con, mau tới đây ăn sáng, chúng ta đều đang chờ con đấy."

Ngôn Khả Hân cảm thấy ngạc nhiên, hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây à? Khó có được mấy người luôn muốn cô trở thành không khí thế nhưng lại chờ cô ăn sáng.

Cô không nói gì, nhẹ nhàng đi qua ngồi xuống bàn ăn, bất quá ăn xong một lát bánh mì cô mới phát hiện mấy người vẫn bất động, đều có vẻ mặt như suy tư gì nhìn cô.

Xem tình hình này, cô đoán rằng bọn họ đang có chuyện muốn hỏi cô , thế nhưng cô coi như không thấy thong thả ung dung ăn đồ ăn của mình.

Quả nhiên chẳng được bao lâu Tưởng Thục Viện ngồi không yên, thật cẩn thận hỏi: "Tiểu Hân à, dì nghe Nhã Mộng nói tối qua con được Quý tiên sinh đưa trở về nhà……"

Ngôn Khả Hân nghe ra giọng nói của bà ta có vài phần rụt rè, cô ở trong lòng không khỏi cười lạnh, thì ra là vì chuyện này.

Quả nhiên Quý tiên sinh này là người rất có bản lĩnh, chỉ cần có một chút quan hệ với hắn đều có thể làm người khác đặc biệt chú ý.

Ngôn Khả Hân sắc mặt bất biến, không chút để ý nói : "Ngày hôm qua Phương phu nhân mời tôi qua ăn cơm, đúng lúc Quý tiên sinh cũng ở đấy, nên thời điểm Quý tiên sinh về cũng thuận tiện cho tôi đi cùng."

"Ra là vậy." Tưởng Thục Viện gật gật đầu.

Ngôn Khả Hân ngẩng đầu liếc mắt một cái, thấy bà ta tựa hồ là thở dài nhẹ nhõm, mà Ngôn Nhã Mộng bên cạnh bà ta cũng là một dạng biểu tình.

Rất kỳ lạ thế mà Ngôn Phi Hùng lại có bộ mặt mất mát, hỏi cô: "Quý tiên sinh cũng chỉ là đưa mày trở về? Hai người không làm gì khác?

Ngôn Khả Hân nhún nhún vai, "Bằng không ông còn muốn cái gì?"

Ngôn Phi Hùng lại không nói chuyện

Đích xác, nếu mà cô cùng Quý Thần Vũ có cái gì gì, thì đối với ông ta hẳn sẽ có lợi.

Ngôn Khả Hân cảm thấy rất buồn cười, ngày thường không xem cô là con của ông ta, bất công đến tận xương tủy, ngày hôm qua còn vì Ngôn Nhã Mộng cho cô một cái tát, bất quá đụng đến lợi ích thật đúng là một chút cũng không hồ đồ.

Bất quá ông ta nghĩ sai rồi, cho dù cô có ở cùng Quý Thần Vũ , cô cũng không để ông ta được hưởng một chút lợi ích nào từ cô đâu.

****

Ăn xong bữa sáng đơn giản Ngôn Khả Hân liền trực tiếp đến công ty, cô vừa đến, cô nhân viên quầy tiếp tân nói , có một người đàn ông trẻ tuổi đến đây tìm cô, lúc này đang ở trong phòng khách.

Ngôn Khả Hân cảm thấy kỳ quái, những người đàn ông trẻ tuổi trong nhận biết của cô không nhiều lắm .

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!