Chương 9: Ai không thích cô

"... Tôi không biết nên nói như thế nào." Hạ Úc Thanh không có thói quen kể khổ.

Hơn nữa, hình như Lục Tây Lăng cũng không giống người thích hợp để kể khổ, cô sợ để lại ấn tượng xấu với anh.

Cô nắm chặt tay, đến giờ mới nhận ra đầu ngón tay mình lạnh như băng, hoặc có thể bởi vì buổi tối gió thổi lớn, cô một đường chạy ngược gió tới.

Hạ Úc Thanh tuyệt đối không phải người có thần kinh thô, chẳng qua là thực tế không cho phép cô mẫn cảm.

Từ khi cô có trí nhớ, cuộc sống của cô tựa như rơi vào trong giếng sâu, cứ không ngừng lặp lại quá trình leo lên.

Trước đây, khi làm đề Toán, có câu hỏi thế này: giếng sâu 20m, cứ leo lên 2m rồi lui 1m, hỏi bao lâu có thể bò đến miệng giếng. Đây chính là đề bài phác họa chân thật về cuộc đời cô.

Tiến nhiều lui ít, dù cho chậm một chút, nhưng rồi sẽ luôn có hy vọng một ngày sẽ leo ra khỏi miệng giếng nhìn ngắm ánh trăng.

Còn nếu tiến ít lui nhiều, hoặc là dậm chân tại chỗ, cô sẽ giống những chị gái kia, giờ phút này tay đang bận ôm con, tuy tuổi còn trẻ nhưng sinh mệnh đã héo mòn.

Cả đời bị vây ở đáy giếng.

Ăn năn hối hận, nghĩ mà xót cho thân mình, tự ti, nhạy cảm, suy tính thiệt hơn, trông gà hoá cuốc...

Tất cả đều sẽ kéo chậm bước chân của cô.

Hoặc là, biến mình thành một bụi hoa hướng dương, vĩnh viễn hướng về phía mặt trời, đây là lựa chọn, cũng là sách lược sinh tồn bất đắc dĩ của cô.

Hạ Úc Thanh nhìn chằm chằm cái bóng hắt vào cửa xe, mờ mờ ảo ảo chiếu lên mặt cô.

Mặt trời lặn, hoa hướng dương cũng sẽ cúi đầu.

Lục Tây Lăng liếc mắt nhìn sang bên cạnh.

Hạ Úc Thanh ủ rũ cúi đầu, im lặng đến lạ, giống như là không định lên tiếng nữa.

Bảo anh đi hỏi tâm sự của người khác, anh không có dư thừa cái kiên nhẫn này.

Vì vậy, sau khi lái xe đến đầu đường, Lục Tây Lăng tính quay đầu nói: "Tôi dưa cô về cổng trường."

Hạ Úc Thanh vội nói: "Tối nay tôi có thể đến Thanh Mi Uyển tá túc một đêm không?"

Cái tay vốn định bật xi nhan quẹo trái Lục Tây Lăng hạ xuống, bỏ qua việc quẹo trái quay đầu xe.

Thanh Mi Uyển chỉ cách đây 3 km, chỉ hơn mười phút là đến nơi.

Xe từ cổng tiểu khu chạy thẳng tới dãy hàng rào trước cửa một căn nhà.

Lục Tây Lăng nói: "Khăn quàng cổ ở ghế sau, tự lấy đi."

Hạ Úc Thanh gật đầu, ôm cặp xách của mình xuống xe.

Cô lui về sau hai bước, mở cửa sau.

Lục Tây Lăng nhìn trong kính chiếu hậu, nhắc nhở: "Lục Sênh bảo cô thử xem có thích hay không."

Chỗ ghế ngồi có một túi giấy nhỏ, Hạ Úc Thanh cầm lấy.

Khăn quàng cổ mềm mại, giống như là chạm vào đám mây, cô lấy ra quấn quanh cổ hai vòng, hai tay giữ lấy khăn choàng.

Thật là ấm áp.

Ấm áp đến mức không chân thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!