Chương 53: Anh thấy em không nhớ anh thì có

"Alo? Ban nãy em không nghe rõ, anh nói gì cơ? Tín hiệu ở chỗ em không được tốt lắm."

"Anh bảo là..."

"Alo?"

Điện thoại bị cúp rồi. Hai giây sau, cô gọi lại.

Thế nhưng bọn họ chưa nói được mấy câu thì lại bị ngắc ngứ.

Lần này Hạ Úc Thanh cúp máy, nhắn tin SMS cho Lục Tây Lăng, may mà sau khi vòng tròn xoay một lúc lâu thì tin nhắn cũng được gửi đi.

Cô nói tín hiệu ở đây không được tốt lắm, để cô đi xuống dưới nói chuyện với anh.

Lục Tây Lăng trả lời: Không cần đâu. Em an toàn là anh yên tâm rồi, mau đi ngủ đi.

Hạ Úc Thanh: Ừm, vậy em đi ngủ trước đây, em buồn ngủ quá rồi, ngủ ngon nhé.

Lục Tây Lăng: Ngủ ngon.

Sáng hôm sau, Hạ Úc Thanh và Khương Dĩnh tiếp tục việc phỏng vấn hôm qua chưa hoàn thành.

Tối đến về khách sạn, cô miễn cưỡng kết nối được với wifi, gọi video cho Lục Tây Lăng để báo bình an.

Vào lúc video kết nối được, Hạ Úc Thanh vừa nói được câu "chào buổi tối" thì hình ảnh bị đơ.

May mà gương mặt của Lục Tây Lăng có nhìn kỹ cũng vẫn thấy đẹp, nó đơ đến mức thành powerpoint thì vẫn đẹp đến mức cô do dự một lát mới dám tắt đi rồi gọi lại.

Lần này chưa được năm giây thì âm thanh đã bị ngắc ngứ thành từng chữ từng chữ một.

Hạ Úc Thanh bỏ cuộc, cô vẫn gửi tin nhắn SMS, gửi biểu cảm "QAQ".

Lục Tây Lăng: Em vẫn ở khách sạn hôm qua sao?

Hạ Úc Thanh: Đúng vậy, ngày mai sẽ đến một thị trấn khác.

Lục Tây Lăng: Phỏng vấn thuận lợi chứ?

Hạ Úc Thanh: Nghe tiếng địa phương hơi mất sức, lát nữa còn phải xử lý tài liệu ghi âm với đàn chị nữa.

Lục Tây Lăng: Mau đi đi, cũng không còn sớm nữa, làm xong nghỉ ngơi sớm đi nhé.

Hạ Úc Thanh: Được, vậy anh cũng đi nghỉ sớm đi nhé.

Lục Tây Lăng: Ừm, trước khi đi ngủ nói với anh một tiếng nhé.

Hạ Úc Thanh: Được.

Thế nhưng khi Hạ Úc Thanh khó khăn lắm mới xử lý hết đống tài liệu ghi âm đậm giọng địa phương đó thì cô đã buồn ngủ đến mức đầu óc mơ màng rồi. Cô gập cuốn sổ lại vứt sang một bên, ba giây sau đã ngủ mất.

Sáng hôm sau dậy, cô có hai tin nhắn.

Một là "Ngủ rồi sao?", một cái nữa là "Ngủ ngon".

Hạ Úc Thanh vội vàng gửi tin nhắn cho Lục Tây Lăng, giải thích là tối qua mình buồn ngủ quá.

Lục Tây Lăng trả lời là không sao cả, bảo cô hôm nay làm việc tốt nhé.

Hôm nay thôn quê mà cô phải đi còn hẻo lánh hơn, gần như là nơi nghèo khổ nhất trong huyện nghèo khó nhất của tỉnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!