Một người từ trong phòng bếp đi ra, mặc áo tay ngắn vải lanh màu nhạt với quần dài, trên vai khoác một chiếc khăn choàng.
Chắc bà là "bà nội" mà Lục Sênh gọi nhưng trông mặt mày bà hiền hậu và dịu dàng, thoạt nhìn cực kỳ trẻ tuổi, nhìn như chưa tới sáu mươi.
Hạ Úc Thanh mỉm cười chào hỏi: "Bà Lục."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Sênh ở một bên cười khúc khích.
Hạ Úc Thanh ngây ngốc.
Lục Sênh vội nói: "Không không không, không có gì."
Bà nội Lục biết tại sao con nhóc này cười, thật ra thì Hạ Úc Thanh gần như không có khẩu âm địa phương gì, chỉ có âm "n" với "l" là chẳng phân biệt được, gần như là phát âm không tốt cái âm "n" này, "Bà nội" đọc thành "ii".
Bà nội Lục trợn mắt nhìn Lục Sênh, bước hai bước tới trước mặt Hạ Úc Thanh, nhìn từ đầu đến chân, cười híp mắt nói: "Thoạt nhìn rất có tinh thần, chỉ là quá gầy." Nói rồi, bà bắt lấy cổ tay Hạ Úc Thanh bóp bóp, nói: "Không có chút thịt nào."
Lòng bàn tay bà ấm áp, Hạ Úc Thanh cảm thấy tim mình cũng ấm lên, cô cười nói: "Sau này con sẽ ăn nhiều cơm."
"Tới đây ngồi, còn hai món nữa, ăn cơm ngay thôi." Bà nội Lục vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Úc Thanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phòng khách rộng rãi, có ba chiếc ghế salon kiểu Trung Quốc, bên trên có đặt đệm thêu.
Có một người đang ngồi ở mặt ghế salon đối diện TV, cách ăn mặc tương tự với bà nội Lục, mái tóc hoa râm.
Vẻ mặt ông rất nghiêm nghị, có cảm giác mưa gió chẳng thể lay động, giống như là... Giống như là phiên bản trưởng thành của Lục Tây Lăng?
Quả nhiên không chút bất ngờ, bà nội Lục giới thiệu nói đây là ông nội của Lục Tây Lăng.
Cô cũng chào hỏi như với bà Lục: "Ông Lục!"
Ông nội Lục giương mắt quan sát cô, cô cảm thấy ánh mắt của ông khác hẳn với bà Lục, ý tứ dò xét càng sâu hơn.
Cô không khỏi thấp thỏm trong lòng.
Chốc lát sau, ông nội Lục mới lên tiếng, âm điệu nghe ra rất bình thản: "Ngồi xuống đi."
Hạ Úc Thanh ngồi xuống theo hướng ông Lục chỉ, sống lưng thẳng tắp.
Ông nội Lục nhìn cô hỏi: "Cô bé, cháu và Lục Tây Lăng xưng hô với nhau thế nào?"
Lục Sênh ở bên nói: "Gọi anh giống con."
Ông nội Lục khẽ quát: "Ông không có hỏi con."
Lục Sênh nghẹn lời.
Hạ Úc Thanh nói: "Cháu gọi là chú Lục." Suy nghĩ một chút, cô lại bổ sung thêm: "... Hoặc là ngài Lục."
Từ vẻ mặt của ông nội Lục không nhìn ra được điều gì, ông chỉ hỏi: "Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?"
"Hết tháng mười này cháu mười tám tuổi."
"Nó lớn hơn cháu tám tuổi." Ông nội Lục trầm ngâm rồi nói tiếp: "Sau này cháu cứ gọi nó là chú đi, phải tôn kính nó như trưởng bối."
"Vâng!" Hạ Úc Thanh gật đầu. Cô không có bất kỳ dị nghị gì, ngược lại theo cô thì với cách xưng hô này lại kéo gần quan hệ giữa cô và nhà họ Lục, làm cho cô có chút thụ sủng nhược kinh (*).
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!