Lúc Hạ Úc Thanh mở mắt, toàn thân mềm nhũn, như là vừa đánh xong một trận bóng chuyền rất kịch tính, sau đó lập tức chạy bền ba nghìn mét vậy.
Rèm cửa chống bóng trong phòng ngủ được kéo chặt, tối đến mức không ước lượng được thời gian.
Cô lần mò chiếc di động bên cạnh, ấn vào màn hình, híp mắt nhìn, mới biết đã một giờ chiều.
Đây là lần đầu tiên thời gian sinh hoạt của cô bị đảo lộn như này.
Hàm răng âm ỉ đau, buộc cô phải đứng dậy. Đi ra kéo rèm cửa, buộc tóc, vào phòng tắm bắt kem đánh răng ra bàn chải, vừa đánh răng vừa đi ra phòng ngủ chính.
Trong nhà cực kỳ yên tĩnh, một chùm ánh nắng mặt trời màu vàng lớn chiếu qua chiếc cửa kính sát đất.
Cô gọi tên Lục Tây Lăng, nhưng không thấy đáp lại, sau khi cô đi tìm từng phòng, mới xác nhận anh không ở nhà.
Trở lại phòng ngủ, cô cầm lấy di động xem WeChat, có hai tin nhắn của Lục Tây Lăng từ hai giờ trước.
Tin nhắn đầu tiên là: Công ty có việc, anh đi một chuyến, tỉnh thì kêu dì tới nấu cơm cho.
Tin nhắn thứ hai là: Buổi tối muốn ăn gì? Nghĩ kĩ rồi nhắn lại cho anh.
Hạ Úc Thanh rửa mặt xong, bèn trả lời Tây Lăng: Em dậy rồi.
Tin nhắn trả lời đến gần như ngay tức khắc: Nghỉ ngơi khỏe rồi chứ?
Cô nhắn một chữ "Ừm" để trả lời, rồi nói: Có phải anh ở lại công ty cả buổi chiều không?
Lục Tây Lăng: Làm sao thế?
Hạ Úc Thanh: Không có gì, chỉ tiện hỏi chút thôi. Bây giờ em không cần làm thực tập nữa, tự nhiên rảnh rỗi, không biết nên làm gì.
Hạ Úc Thanh lười gọi dì đến làm bữa trưa, nên tự mình nấu một phần mì ống sốt cà chua, ăn kèm hai quả trứng tráng.
Ăn xong rồi thay quần áo, ngồi đợi một lát, xe đến đón cô đã đến ngoài tiểu khu.
Đi đến cửa lớn tiểu khu, lại nhìn thấy Thang Hi Nguyệt mặc đồ công sở, ôm một chồng tài liệu đi đến.
Tuy rằng sống cùng một tiểu khu, nhưng số lần ngày thường ngẫu nhiên chạm mặt nhau lại không nhiều lắm.
"Em bỏ làm thực tập rồi. Chuẩn bị đến công ty của Lục Tây Lăng tìm anh ấy."
"Vừa vặn, cái áo khoác kia của anh ấy, làm phiền em cầm đi cho anh ấy, để ở chỗ chị cũng sắp mốc xanh mốc đỏ rồi. Quần áo đấy cũng không rẻ, nếu không chị đã ném nó đi lâu rồi. Lần trước nhà chị có khách, suýt nữa chị bị người ta hiểu lầm rồi."
Thang Hi Nguyệt kêu Hạ Úc Thanh đứng ở cửa đợi một chút, cô ta lên lầu lấy áo khoác, lát nữa sẽ xuống.
Vài phút sau, Thang Hi Nguyệt đi xuống, tay xách theo một cái túi giấy màu đen, đưa cho cô, cười nói: "Đây, lần trước gọi người tới nhà lấy quần áo giặt khô, tiện tay giặt luôn cả cái áo này. Em nhớ nhắc Lục Tây Lăng chuyển tiền giặt lại cho chị nhé."
"Lần tới nhất định phải đi ăn cùng chị đấy nhé." Thang Hi Nguyệt nháy mắt lém lỉnh với cô.
"Chắc chắn rồi!" Hạ Úc Thanh bị cái nháy mắt của chị gái xinh đẹp này mê hoặc đến hồ đồ.
Lái xe là tài xế Vương.
Bình thường lúc ngồi một mình trên xe, Hạ Úc Thanh đều sẽ nói với tài xế Vương vài ba câu. Tài xế Vương là tài xế riêng của Lục Tây Lăng nên mọi việc đều phải cẩn thận, cô cũng hiểu điều này, vậy nên chưa bao giờ hướng nội dung cuộc trò chuyện liên quan đến Lục Tây Lăng.
Xe chạy thẳng đến công ty dưới lầu bãi đỗ xe, tài xế Vương tự dùng thẻ của mình, quẹt vào thang máy giúp Hạn Úc Thanh.
Đến tầng 26, Chu Tiềm đã đứng chờ trước cửa thang máy.
Anh ấy quẹt thẻ dẫn Hạ Úc Thanh vào, đi qua dãy hành lang hai bên đều có thủy tinh mờ đến văn phòng cuối cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!