Hạ Úc Thanh thường xuyên cảm thấy sau khi lớn lên thời gian trôi qua rất nhanh. Có lẽ sự văn minh trong vũ trụ đã cao hơn, lén lút điều chỉnh tốc độ của dòng chảy thời gian. Một tiếng được hiển thị trên dụng cụ đo lường thực tế đã sớm co lại ngắn hơn một tiếng.
Đặc biệt là thời gian của ngày nghỉ.
Giống như chưa được nghỉ ngơi mấy ngày đã tới giao thừa rồi.
Lục Tây Lăng hỏi cô có muốn trở về quê một chuyến không, anh có thể trở về giúp đỡ cô, cũng có thể cùng cô đi thăm giáo viên dạy văn kia.
Hạ Úc Thanh không hề có chút suy nghĩ nào, đối với cô mà nói, quê hương đã không còn gì đáng để lưu luyến nữa. Còn cô Bành, Hạ Úc Thanh đã gọi điện thoại với cô ấy, hiện tại cô ấy vẫn đang chăm sóc chị mình ở tỉnh, con gái đang trong kỳ nghỉ Đông cũng đã đưa lên, hơn nửa kỳ nghỉ tết sẽ không về nhà.
Lục Tây Lăng ở bên này, sau lần cãi nhau trước với ông nội, mối quan hệ giữa hai người vô cùng căng thẳng. Anh chỉ về nhà ăn cơm hai lần mỗi tuần vào ngày cố định, cũng không ở lại với ông nội quá lâu.
Mỗi lần hai ông cháu họ cùng ngồi trên bàn ăn, trong lòng Lục Sênh và bà nội đều vô cùng lo lắng, sợ rằng chỉ sơ ý một chút sẽ chọc vào tổ kiến lửa.
Bà Lục nhẹ nhàng nói một câu, khi ăn tết để một cô gái như Hạ Úc Thanh một mình thì thật đáng thương, không bằng mời cô đến nhà cùng nhau đón giao thừa.
Đương nhiên ông Lục nghiêm khắc từ chối.
Ngược lại Lục Tây Lăng không đề cập tới yêu cầu này: Nếu như ông nội không thể hoàn toàn đón nhận Hạ Úc Thanh, anh sẽ không đưa người ta về để cô bị ghẻ lạnh và chịu oan ức. Người của anh, bản thân anh có thể tự bảo vệ được chu đáo.
Lục Tây Lăng đã nói từ trước, ngày giao thừa anh sẽ ăn cơm trưa ở nhà họ Lục, buổi tối sẽ một mình ở cạnh Hạ Úc Thanh.
Ông Lục cảm thấy không ra thể thống gì, phát hỏa lên, Lục Tây Lăng không tranh cãi với ông nội, dù sao anh cũng đã quyết định chuyện này rồi, tuyệt đối không thể sửa đổi.
Đồ ăn giao thừa rất đơn giản, cháo bách hợp nhà làm, phối hợp với ba chiếc bánh bao nhỏ hình dáng khác nhau, thêm một đĩa nem rán.
Sau khi ăn xong, Lục Tây Lăng viết vài câu đối tết, dán một câu lên phòng bếp, còn một bộ đợi mực khô, chuẩn bị để chiều sẽ mang tới chỗ Hạ Úc Thanh để treo.
Khi ăn cơm trưa, Lục Tây Lăng cùng bà nội nói chuyện một chút, đến ba giờ chiều thì chuẩn bị rời đi.
Bà nội đứng dậy: "Thực sự muốn đi sao?" Bà quay đầu lại quan sát ông Lục, giọng nói do dự: "Hay là, hay là con đưa Thanh Thanh tới ăn tối cùng đi? Dù sao tết đến cũng là thời điểm mọi người sum họp mà…"
Ông Lục sầm mặt.
Thái độ của Lục Tây Lăng kiên quyết: "Chuyện đã hứa, con không thể nuốt lời."
"Vậy còn ngồi đây một chút, bà đi chuẩn bị chút đồ ăn để con mang tới cho Thanh Thanh." Lúc bà Lục đi qua ông Lục, liếc xéo ông Lục một cái.
Một lúc sau, bà Lục đi ra từ phòng bếp, đưa cho Lục Tây Lăng một chiếc giỏ nhỏ tinh xảo, cùng với một bao lì xì đóng kín: "Tất cả đều là đồ ăn tự làm. Bao lì xì này con giao cho Thanh Thanh, nói với nó là chút thành ý của bà nội."
"Còn em nữa." Lục Sênh xoay người, đi về phía Lục Tây Lăng, trong tay là một bao lì xì được đóng kín.
Buổi chiều, Hạ Úc Thanh đang nghiên cứu sách hướng dẫn sử dụng lò nướng.
Trước đó hai ngày, cô và Lục Tây Lăng đã cùng nhau đi siêu thị, mua một túi bánh bao đỏ, muốn hấp lên để nếm thử một chút… Chuyện này làm cô ấy nhớ lại ký ức vào ngày tết trước đây, khi hấp bánh bao trắng, cô sẽ dùng men đỏ để biến nó thành màu đỏ.
Ba rưỡi chiều, tiếng cửa mở vang lên, cô đặt sách hướng dẫn xuống đi ra đón.
Lục Tây Lăng đưa giỏ trúc trong tay và túi giấy cho cô, cởi áo choàng ra, treo lên, vừa thay giày vừa nói: "Bà nội và Lục Sênh cho em."
Hạ Úc Thanh mở nắp giỏ trúc ra nhìn qua, bên trong là bốn món ăn tinh xảo, màu sắc các loại thức ăn đều không giống nhau.
Trong túi giấy là hai phong bao lì xì, là một bộ câu đối tết.
Bao lì xì rất dày, vô cùng nặng, Hạ Úc Thanh vội nói: "Năm ngoái đâu có cho nhiều như vậy? Có phải anh lén thêm vào bên trong không?"
Lục Tây Lăng bật cười: "Năm ngoái với năm nay có thể giống nhau được sao?"
"Em có thể đếm không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!