Quán ăn nhỏ rất khuất, nằm trong một con hẻm gần bảo tàng Nam Thành, rất khó tìm, chỉ có bản đồ điều hướng càng khiến người ta khó hiểu.
Hạ Úc Thanh hỏi Trình Thu Địch về đường đi tận hai lần mới tìm được một cánh cửa nhỏ không nổi bật, nhưng khi bước vào, bên trong vừa tao nhã vừa độc đáo. Đương nhiên vẫn kém hơn quán nhỏ ở Giang Nam.
Hạ Úc Thanh cầm thực đơn mà phục vụ đưa, vừa cầm là phải nhìn giá của từng món trên thực đơn trước. Sau khi xác nhận giá cả ở đây như lời Trình Thu Địch nói, gánh nặng trong lòng được tháo gỡ mới, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Những điều đó không tránh được ánh mắt của Lục Tây Lăng, anh bưng chén trà gốm đen lên, uống một ngụm trà rồi hỏi cô: "Học bổng của em đủ tiêu thật à?"
Hạ Úc Thanh đưa thực đơn cho anh, để anh gọi món trước rồi lấy lại, cô vừa lật thực đơn vừa nói: "Dùng tiết kiệm một chút là đủ. Ngày thường em toàn ăn cơm ở căn tin trường, thi thoảng Chủ Nhật em sẽ ra ngoài đi shopping với bạn cùng phòng , cũng không tiêu nhiều. Em còn làm thêm một số công việc online, mỗi tuần đều sẽ nhận được chút tiền, chỉ là không nhiều lắm thôi."
"Thời khóa biểu của em kín như thế còn có thời gian làm thêm à?"
"Có vài tiết đại cương và môn tự chọn khá nhàm chán vì thế em đã sử dụng thời gian đó để làm thêm."
"Em làm những gì?"
"Viết content, dịch văn bản ứng dụng đơn giản, ngoài ra còn viết cốt truyện cho trò chơi, có thể viết từ một trăm đến bốn trăm nghìn từ. Nhưng từ ba trăm đến bốn trăm nghìn từ thường là nội dung câu chuyện, em không am hiểu thứ đó nên chỉ viết mô tả đạo cụ thôi. Chẳng phải em đang tự học cắt nối biên tập video sao? Thi thoảng em còn nhận một số công việc hậu kỳ bên ngoài nhưng không nhiều, Ồ, còn, còn nữa!
Em còn đăng ký một tài khoản Cá Mặn, bán chữ viết tay."
Lục Tây Lăng đã từng nhìn thấy chữ của Hạ Úc Thanh, ngay ngắn mềm mại, rất đẹp nhưng mà: "Cái đó cũng có thể bán?"
Hạ Úc Thanh gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Cô giải thích, giới thiệu kỹ càng cho anh. Bình thường một chữ sẽ kiếm được một hai đồng, thương mại hóa nó lên sẽ kiếm được gấp mấy lần. Trước đây cô không hiểu, sau khi nghiên cứu mới biết được những thứ này. Dù không kiếm được nhiều tiền từ nó nhưng nguồn tiền chảy vào liên tục, có khi chỉ cần tiền ăn của một ngày là đủ rồi. Vì để nâng cao tính cạnh tranh, cô còn tự học photoshop.
Cô viết chữ trên giấy, chụp hình lại rồi bắt đầu chỉnh sửa, cắt sửa nền màu rồi cộng thêm mấy bản mẫu đẹp là có thể nâng giá lên gấp mấy lần.
Nói xong, Lục Tây Lăng cũng hứng thú, muốn xem tác phẩm của cô.
Cô đặt thực đơn xuống, lấy điện thoại ra rồi mở mục album đưa cho anh xem.
Tất cả đều là những quote lưu luyến tình yêu, thêm chi tiết để trang trí. Đúng là mang mỹ cảm văn học..... Mặc dù anh không hiểu lắm.
Lúc này, Hạ Úc Thanh mới liếc anh: "Nhưng mà em chưa từng luyện thư pháp chính thống nên không thể bán với giá cao. Nếu là chữ của anh thì em không chỉ bán với giá gấp trăm lần đâu."
"Em nhìn thấy chữ của anh lúc nào?"
"... Anh từng để lại một tờ giấy nhắn cho em, anh quên à?"
Nghe cô nói thế, Lục Tây Lăng nhớ lại. Là lần đầu tiên anh ngủ lại ở Thanh Mi Uyển vào năm ngoái, cũng là ngày anh biết nguồn gốc hương thơm mùa hè trên người cô.
Lục Tây Lăng cười nói: "Em học báo chí có chút lãng phí tài năng. Đầu óc linh hoạt như em nên đi làm kinh doanh hơn."
Hạ Úc Thanh nói: "Em không thể, không ai có thể kiếm được tiền nằm ngoài tầm hiểu biết của mình, em chỉ làm chút việc lặt vặt, chút mánh khóe mà thôi. Em không có năng lực như anh, anh có thể quản lý một công ty lớn như thế, giám sát nhiều người như vậy. Hội trưởng câu lạc bộ tuyên truyền của trường bọn em muốn đẩy em lên vị trí đó, em còn không đồng ý đây này."
"Vì sao không thử? Xem như là rèn luyện."
Hạ Úc Thanh cười khổ: "Em đã từng thử giúp hội trưởng chủ trì một hội nghị. Có lẽ là vì em không đủ uy nghiêm, dễ sa vào đám đông nên cuối cùng... cuối cùng không biết tại sao bọn em bắt đầu chơi ma sói trong phòng họp."
Lục Tây Lăng nghe thế thì đỡ trán bật cười.
"Bạn bè của em đều nói em là người hài hước, em và Tô Hoài Cự cũng..."
Lục Tây Lăng nghe thấy cái tên đó thì liếc hạ Úc Thanh một cái, biểu cảm trên gương mặt của cô nói rõ cô cảm thấy việc nhắc đến Tô Hoài Cự với anh không có vấn đề gì cả. Điều đó khiến anh khựng lại, tự hỏi liệu bản thân có quá hẹp hòi hay không.
Anh nghe cô nói tiếp: "Lần thứ hai hay lần thứ ba em đi chơi với Tô Hoài Cự, em cũng không nhớ nữa. Lúc em với cậu ấy đang ăn mì trong tiệm, không biết tại sao lại chơi trò vật tay với cậu ấy, lại còn suýt thắng. Sau đó Tô Hoài Cự nhắc đến chuyện này thì em mới nhận ra hình như có nhiều lúc em chập mạch lắm."
Bỗng, Lục Tây Lăng chống khuỷu tay trên mặt bàn, dựng thẳng cẳng tay hướng về phía cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!