Chương 34: Điều cần thiết thực ra là việc được đáp lại

Sau khi Lục Tây Lăng rời khỏi bữa tiệc, anh không lập tức quay về mà là tới Lục trạch.

Bà Lục đã rửa mặt xong, Lục Sênh đang ngồi trên ghế sofa xem một bộ phim đề tài cổ trang nhiều tập cùng bà. Không biết là phim gì nhưng bọn họ đã xem cả tháng trời rồi mà vẫn chưa xong.

Bình cắm hoa tươi đã được thay cái mới, trong không gian ấm áp nhè nhẹ có mùi hương thơm thoang thoảng.

Anh đổi giày ở cửa, bà Lục tò mò: "Sao lại sang đây vào giờ này? Đã ăn cơm chưa vậy?"

"Đã ăn rồi ạ."

"Có ăn khuya không? Để bà gọi người đi hâm nóng ít chè trôi nước cho con nhé?"

"Không cần đâu ạ." Lục Tây Lăng cởi áo khoác, treo lên móc áo ở chỗ huyền quan: "Ông nội đâu ạ?"

"Ông ấy ngoại trừ ngâm mình trong thư phòng ra thì còn ở đâu được nữa." Bà Lục bĩu môi.

Trong thư phòng thoang thoảng mùi bụi từ đống giấy tờ chất chồng quanh năm.

Ông Lục ngồi dựa trên ghế da đọc báo, chữ in nhỏ xíu khiến ông có đeo kính lão cũng đọc rất khó khăn nên đành phải lấy kính lúp ra để vừa dò theo vừa đọc.

Ông Lục nghe thấy tiếng mở cửa, giương mắt lên: "Tối nay đi ăn với viện trưởng Bạc đấy à?"

"Vâng." Lục Tây Lăng đi đến ghế sô pha đơn chếch phía trước bàn đọc sách rồi ngồi xuống. Anh không ngồi thẳng như trước đây, hơi tựa vào tay vịn, trông giống mấy người đang mệt mỏi vì cơn say rượu.

Ông Lục tán thưởng, cười nói: "Hướng đi này là đúng đó."

Trong lúc nhất thời, Lục Tây Lăng không nói gì, tay cứ xoay xoay cái bật lửa màu bạc.

Ông Lục nói: "Nếu như con có thể dựa vào viện trưởng Bạc để đả thông quan hệ với bệnh viện, bằng địa vị được kính trọng của viện trưởng Bạc trong lĩnh vực tim mạch thì về sau muốn đề cử dùng thử sản phẩm mới gì cũng dễ dàng hơn."

Lúc bấy giờ, Lục Tây Lăng nhìn lên, bình tĩnh lên tiếng: "Là ai đã nói cho ông biết về lộ trình tối nay của con vậy? Này là thay đổi lúc sát giờ, tất cả người ở chỗ thư ký đều không biết. Chu Tiềm? Ông ghét cậu ta mà, mà kể cả không như thế thì cậu ta cũng chẳng có cái lá gan đó."

Ông Lục thay đổi sắc mặt.

Lục Tây Lăng ung dung thong thả nói: "Vậy thì chính là tài xế rồi."

Ông Lục ném kính lúp đi: "Ông là trưởng bối của con, còn là chủ tịch, đến cả quyền được biết về lộ trình của con mà cũng không có hay sao?"

"Ông đừng đánh tráo khái niệm. Đây là do ông dạy con, người không trung thành thì không thể trọng dụng. Lùi một nghìn bước, lộ trình cá nhân của con mà ông cũng nắm rõ như trong lòng bàn tay cho được?" Giọng điệu của Lục Tây Lăng vẫn cứ bình tĩnh như vậy nhưng trong thái độ lại lộ ra sự sắc bén.

Ông Lục gập báo lại, đập lên bàn: "Lục Tây Lăng, con có biết là mình đang nói chuyện với ai không hả?"

Lục Tây Lăng liếc nhìn ông, vẫn tiếp tục nói dựa theo mạch suy nghĩ của mình: "Nếu như ông đã biết tối nay con đi ăn với viện trưởng Bạc rồi, vậy thì trước lúc đi ăn con đã đi gặp ai, ông chắc chắn cũng biết tường tận."

Ông Lục sầm mặt, không đáp lại anh ngay lập tức.

"Ông lén gọi người tới sau lưng con để trách móc, chuyện này con không so đo với ông. Con phải nói những lời khó nghe trước, về sau mà vẫn còn chuyện như vậy xảy ra, vậy thì ông cũng đừng trách con không kiêng nể cái thân phận trưởng bối này của ông."

"Làm sao nào? Con còn thật sự định nghiêm túc với cái con nhỏ quê mùa từ nông thôn lên đó sao?"

"Con nói điều này, chắc chắn là ông không muốn nghe, quả đúng là như vậy."

"Lục Tây Lăng, con bớt bày ra tính khí nữ nhi tình trường đó với ông, học cái kiểu y hệt như ba của con! Nếu như con muốn gọi nó tới giúp con giải sầu, ông cũng không phản đối. Nhưng nếu như con muốn nghiêm túc, vậy ông cũng phải nghiêm túc với con. Hôm nay nếu như con đã đến gặp viện trưởng Bạc thì có lẽ cũng đã biết được thái độ của nhà họ Bạc. Khi nào có thời gian, ông sẽ tới sắp xếp, con gọi tiểu thư nhà họ Bạc sang nhà ăn cơm đi."

Nghe đến đây, Lục Tây Lăng cười: "Ông định nghiêm túc với con như thế nào đây? Không bằng cứ mời chú Trần về đây, con xin nhường lại phần tài đức này. Không phải là con trai chú ấy cũng đang thiếu một mối hôn nhân tốt đẹp sao?"

"Con!"

"Con thực sự không phải cố tình chọc tức ông, ông cũng đừng kích động. Đóng cửa lại thì là người một nhà, có chuyện gì mà không thể thương lượng được?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!