Chương 32: Không ngủ được

Ai thấy thỏa mãn hơn, không thể so sánh được.

Đêm mùa thu hơi lạnh thế này, trên người cô vẫn có hơi thở của buổi sáng sớm mùa hè.

Anh muốn ôm cô, muốn lâu lắm rồi, vậy nên bàn tay đặt sau lưng cô của anh ấn rất chặt. Anh cúi đầu xuống, mỗi một hơi thở khi anh lại gần tai cô, anh đều hít rất sâu.

Cô ở trong lòng anh, không khống chế được mà run lên, như một chú bướm lá khô đang run vậy.

Lục Tây Lăng nhận ra: "Lạnh à?"

"Không phải." Cô nói với âm thanh nhỏ như vô hình vậy: "Em sợ quá."

Lục Tây Lăng bỏ đầu ra, cúi xuống nhìn cô, thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô, anh bật cười: "Sợ anh sao?"

Hạ Úc Thanh lắc đầu, cô cứ như bị giấc mơ đẹp đập trúng vậy. Lúc này, tim cô vẫn thấy hơi đau.

"Vậy là sợ ông nội sao?"

Hạ Úc Thanh cũng lắc đầu.

Lục Tây Lăng vẫn đang suy nghĩ, thì cô tự dưng đưa tay lên, đưa đến bên miệng anh: "Cắn em một cái đi, cắn mạnh vào."

Lục Tây Lăng nắm lấy ngón tay cô, kéo ra đằng sau mình, anh thấy cô đáng yêu quá đi mất: "Nếu em đang nằm mơ thì em có dám mơ gì đó lớn hơn không?"

"Thế này là lớn lắm rồi."

Chỗ này tránh gió, không lạnh lắm nhưng Lục Tây Lăng lại giữ chặt vạt áo hơn, trói cô thật chặt trong lãnh địa của mình: "Tối hôm trước có phải là em không vui vì Thang Hi Nguyệt không?"

Hôm nay Lục Tây Lăng họp cả ngày, anh hơi mệt mỏi, những lúc không tập trung, anh đều dùng để phân tích chuyện của Hạ Úc Thanh.

Thực ra cô rất đơn thuần, cứ như một cơn gió trong suốt giữa núi vậy, chỉ cần biết chỗ gió bắt đầu là mọi thứ đều có thể được giải quyết.

Hạ Úc Thanh gật đầu, cô ngại ngùng thừa nhận là ít nhiều gì thì mình vẫn hơi ghen: "Vì chị ấy đẹp quá. Bà còn bảo chị ấy là thanh mai trúc mã của anh nữa."

"Trước cấp hai thì cô ấy đều sống cùng ba là một thông dịch viên ở nước ngoài, đến lớp tám anh mới quen cô ấy, đâu tính là thanh mai trúc mã chứ."

"Thế sao áo khoác của anh lại để quên ở nhà cô ấy được. Anh còn sống cùng một tiểu khu với cô ấy nữa."

Lục Tây Lăng cười thầm, cô ghen đáng yêu quá mức, anh còn mong cô ghen càng nhiều càng tốt nữa: "Cô ấy đi làm ở gần đó, ở nước ngoài nhiều năm nên không hiểu tình hình ở Nam Thanh, nhờ anh tìm nhà giúp. Áo khoác là quên ở bữa tiệc chuyển nhà của cô ấy, anh đến chơi rồi bỏ quên."

Trong công việc, anh vẫn luôn rất lạnh lùng, có lúc ra chỉ thị, cấp dưới không hiểu lắm, anh vui thì giải thích, không vui thì bảo người ta tự suy nghĩ. Có thể nói là chỉ với các tinh anh, cốt cán tính hơi kiêu ngạo ở bộ phận nghiên cứu thì anh mới kiên nhẫn hơn một chút.

Nhưng lúc này, anh dỗ bạn gái thì không hề có chút nào là phiền cả, anh còn sợ cô không tin nên còn nói thêm một câu: "Anh với Thang Hi Nguyệt là cùng một kiểu người, hồi cấp ba đã quen nhau rồi.

Hạ Úc Thanh gật đầu: "Xin lỗi, lúc đó em giận dỗi vô cớ."

"Đừng xin lỗi anh, là anh giận dỗi vô cớ."

"Thế sao anh lại giận?" Hạ Úc Thanh ngẩng mặt lên nhìn anh: "Nói những lời làm tổn thương lòng tự tôn của em." Giọng điệu của cô không hề có ý trách móc. Cô không thù dai đâu, cảm xúc lúc đó qua rồi thì qua thôi.

Lục Tây Lăng im lặng.

Anh không thể nói là anh hiểu lầm cô với Tô Hoài Cử là một đôi được, lại còn hiểu lầm cả nửa năm trời nữa. Nếu anh bỏ lòng tự tôn của mình xuống sớm hơn, hỏi cô một câu thì cũng không đến mức bị kéo dài đến tận bây giờ.

Hạ Úc Thanh còn nhìn chằm chằm anh, đợi câu trả lời của anh nữa.

Ngũ quan của cô khiến người ta nhìn mà thấy rất thoải mái, có vẻ đẹp trông khá học thức.

Lục Tây Lăng thì luôn cảm thấy đôi mắt của cô là đẹp nhất. Nếu nói về khó khăn thì giới của bọn họ phần lớn đều là người được ăn sung mặc sướng, chẳng có bệnh gì ngoài bệnh giàu có cả, có ai mà thực sự phải chịu khổ như cô đâu. Thế nhưng bọn họ không có một đôi mắt thế này, một đôi mắt không chút vẩn đục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!