Chương 31: (Vô Đề)

Hạ Úc Thanh phát hiện ra điện thoại mình bị tắt máy ở điểm xe đạp công cộng ngoài cổng trường.

Chiếc điện thoại chỉ khoảng một nghìn tệ này của cô được dùng hơn một năm thì bắt đầu thì nóng máy, lag. Cô không phải một người phụ thuộc vào điện thoại nên cô dùng nó cũng không thấy có chuyện gì cả, chỉ là khi nào nó có dưới 15% pin thì sẽ thành 0% pin bất cứ lúc nào rồi tự động tắt máy, có hơi phiền.

Hết cách rồi, cô chỉ có thể đi bộ về ký túc xá thôi.

Bầu không khí sau mưa rất ẩm ướt, cứ như hít vào phổi một đống bông gòn ướt vậy.

Cô thôi miên bản thân rằng mình không phải người bi lụy vì chuyện tình cảm.

Thế nhưng khi đi qua cây ngô đồng, tự dưng cô lại bị một cái lá cây ngô đồng khô đập trúng. Nước mưa bắn lên trán, cô dừng lại, cơn buồn ập đến như một luồng gió vậy, cô thấy hôm nay chuyện gì cũng đang phản kháng lại với cô.

Đến dưới ký túc xá thì đã là mười một rưỡi rồi, ngoài cửa có đến ba, bốn cô gái về muộn, mọi người cùng bị mắng một trận, đăng ký vào sổ rồi mới được thả cho đi.

Trình Thu Địch và Phương Ly đều chưa ngủ, hai người họ vừa chơi điện thoại vừa đợi cô.

Khi cô đi vào, cuộc trò chuyện sôi nổi của hai người họ bỗng dưng dừng lại.

"Thanh Thanh cậu về rồi à?"

"Ừm."

Hạ Úc Thanh bỏ túi xuống, được Phương Ly đồng ý, cô mới mở cây đèn bàn sạc điện lên, cầm phích nước nóng và một cái chậu lên, ra ngoài hành lang rửa mặt.

Hạ Úc Thanh vừa đánh răng vừa hỏi: "Ban nãy hai cậu đang nói chuyện gì thế?"

Trình Thu Địch cười, nói: "Nói về chủ đề mà bạn nhỏ như cậu không nghe được."

"Gì cơ, gì cơ?" Hạ Úc Thanh rất tò mò.

Phương Ly nói: "Thu Thu đang do dự không biết có nên mang đồ nội y theo bộ đi không?"

Hạ Úc Thanh đánh răng, nói với giọng không rõ ràng: "Đồ nội y mà còn có đồ bộ à?"

Căn phòng im lặng mất một lúc.

"Hai cậu có ý gì thế?" Hạ Úc Thanh cười, nhổ bọt kem đánh răng ra.

Trình Thu Địch nói: "Chủ đề này bây giờ có vẻ hơi vượt quá tầm hiểu biết của cậu, đến khi nào cậu học đến chỗ đó rồi thì chúng ta nói tiếp."

Súc miệng xong, Hạ Úc Thanh sạc điện thoại vào.

"Thu Thu hai cậu đã đặt chuông báo thức chưa?"

"Đặt rồi, bảy giờ."

"Vậy tớ không đặt nữa." Điện thoại còn 0% pin phải sạc mất một lúc thì mới mở máy lại, Hạ Úc Thanh không muốn đợi nó nên cô để điện thoại lên bàn rồi bò lên giường luôn.

Cô nằm ngơ ra với sự trống trải trong bóng tối, cô cứ tưởng mình sẽ mất ngủ cả đêm, nhưng hóa ra là không phải.

Cô ngủ từ lúc nào thì cô cũng không nhớ nữa.

Cô chỉ nằm một giấc mơ, mơ thấy ngày người ta nói mẹ cô chạy mất rồi nhưng cô không tin, cô chạy trốn ra ngoài, một mình đi bộ lên thị trấn suốt nửa giờ đồng hồ, vừa đi vừa nghe ngóng về vị trí trạm xe khách. Cô đã ngồi ở đó một ngày một đêm.

Sau khi Hạ Úc Thanh ngủ dậy, cô mở điện thoại ra, ném sang một bên rồi đi rửa mặt.

Tối qua cô về muộn, làm trong bóng tối thì không tiện nên cô không gội đầu.

Cô gội đầu, sấy tóc. Lúc chuẩn bị dọn đồ thì cô nghe tiếng điện thoại rung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!