Chương 28: Bí mật của em là gì?

Hạ Úc Thanh kề điện thoại vào sát lỗ tai như sợ để xa một chút cô sẽ không thể nghe thấy tiếng của Lục Tây Lăng.

Khiến cô thất vọng rồi, Lục Tây Lăng không nói được, anh chỉ nói: "Tôi không ở Nam Thành. Xa, không cần đến."

"Tôi không sợ xa." Cô lập tức đáp lời.

Điện thoại yên tĩnh một lúc, Lục Tây Lăng nói: "Mấy ngày nữa là xuất viện rồi. Bên đây loạn lắm, tôi còn phải xử lý công việc. Em đến đây thì tôi phải cho người tiếp đãi em. Em ở trường học hành cho tốt."

Hạ Úc Thanh nhận ra tốc độ nói của Lục Tây Lăng chậm hơn bình thường, giọng điệu cũng yếu hơn trước.

"... Tôi không thể đến thật sao?"

Lục Tây Lăng vẫn kiên định: "Nghe lời."

"Bên chú chỉ có Chu Tiềm à?"

"Có cậu ấy là đủ rồi. Em đừng nói chuyện này cho người khác, nhất là bà nội."

"Vâng."

Đến lúc này, giọng điệu Lục Tây Lăng chậm lại: "Tôi còn có việc. Em đi học đi, đừng lo."

Hạ Úc Thanh "vâng" một tiếng, chỉ nói "bye bye", không nói "nghỉ ngơi cho khỏe".

Bởi vì cô không định nghe lời Lục Tây Lăng.

Cúp điện thoại, cô gửi tin nhắn cho Chu Tiềm để anh ta gửi định vị của bệnh viện qua. Cô viện cớ muốn đặt hoa trên mạng giao cho Lục Tây Lăng.

Chu Tiềm nhanh chóng gửi địa chỉ và số phòng bệnh. Hạ Úc Thanh tra bản đồ ra số xe buýt, đúng là xa thật.

Đó là là thị trấn cấp huyện, không có tàu cao tốc, thời gian chạy của tàu hỏa lại không thích hợp. Cô chỉ có thể ngồi xe đến trạm xe khách rồi lại ngồi xe buýt ba tiếng nữa mới đến nơi.

Cô kiểm tra lại lịch khởi hành, chuyến xe khởi hành suôn sẻ, chuyến muộn nhất là lúc 6 giờ rưỡi tối.

Buổi trưa, sau khi quyết định, Hạ Úc Thanh trở về ký túc xá, cho đồ lót cần thay vào ba lô, ở lại khách sạn một đêm phải có.

Buổi chiều, sau khi kết thúc tiết học bắt buộc do trưởng khoa giảng dạy, Hạ Úc Thanh trực tiếp lên đường, cô quét mã thuê một chiếc xe đạp công cộng trước cổng trường rồi đạp đến tàu điện ngầm.

5 giờ 40, xe buýt xuất phát.

Đúng lúc hoàng hôn buông xuống, những tán cây và những ngôi nhà được chạng vạng bao phủ bằng một màu vàng chói.

Lần cuối cùng cô vô cùng háo hức và mong chờ cũng là ngồi trên xe buýt, lúc đó trời vừa tờ mờ sáng, con đường núi ngoằn ngoèo, dẫn cô đến nơi vô định.Lục Tây Lăng yêu cầu được xuất viện vào chiều nay. Đó chỉ là một vết đâm không sâu, không bị thương đến nội tạng.

Một số nhân viên cấp cao phụ trách nhân sự, tài chính và quản lý sản xuất của công ty từ Nam Thành đến. Phòng bệnh không phải nơi thích hợp để làm việc, anh sợ ảnh hưởng đến bệnh nhân khác.

Chu Tiềm đặt một phòng khách sạn để Lục Tây Lăng ở.

Lần này đám người giấu trên lừa dưới ăn chặn tiền lương của công nhân đều bị gọi đến tra hỏi.

Bận rộn đến hơn mười giờ, tinh thần Lục Tây Lăng thật sự không còn tỉnh táo nữa, anh để mọi người giải tán, bảo Chu Tiềm chuẩn bị một bữa ăn khuya.

Khoảng nửa tiếng sau, Chu Tiềm bưng một chén súp gà sợi về.

Lục Tây Lăng đã thay áo choàng tắm màu xám của khách sạn, ngồi vào bàn ăn cháo.

Chu Tiềm đứng bên cạnh do dự một lúc rồi mở miệng: "Tổng giám đốc Lục, có người muốn gặp anh."

Lục Tây Lăng không kiên nhẫn: "Không gặp, có gì sáng mai rồi nói."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!