Hạ Úc Thanh cầm theo túi quần áo và quà đứng trong thang máy.
Người bên cạnh đã thay bộ quần áo ở nhà thành áo sơ mi màu trắng ngà và quần tây xám giản dị trước khi ra ngoài. Ngọn đèn trong thang máy phản xạ ánh sáng màu trắng bạc mờ ảo chiếu lên người anh khiến cả người anh cũng nhuốm chút lạnh nhạt mờ ảo.
Hạ Úc Thanh nhìn bức tường màu bạc có thể dùng làm gương kia, ánh mắt cô lướt qua cằm, môi, mũi của bóng người phản chiếu trong đó.
Ngay lúc sắp nhìn vào đôi mắt kia thì cô lại vội vàng liếc nhìn sang chỗ khác.
Cửa thang máy mở ra, Lục Tây Lăng bước ra ngoài, bước đi nhanh hơn bình thường một chút. Nếu cô không có đôi chân dài thì có lẽ cô phải chạy chậm mới đuổi kịp tốc độ của anh.
"Chú Lục!"
Lục Tây Lăng dừng chân, quay đầu nhìn cô.
Hạ Úc Thanh nhân lúc đó chạy nhanh vài bước đi đến bên cạnh anh. Cô phải nhân lúc này nói ra suy nghĩ bản thân đã chuẩn bị trước lúc ra ngoài: "Tôi có chuyện muốn nói với chú."
Lục Tây Lăng không nói "nói đi" nhưng đã đi chậm lại để thể hiện điều đó.
Hạ Úc Thanh sóng vai đi cạnh anh, vừa đi vừa nói: "Đôi khi tôi không đủ tinh tế, có bạn học nói tôi giống như động cơ vĩnh cửu, "tràn đầy năng lượng tích cực, sẽ khiến cho người bên cạnh áp lực..."
"Ai nói thế?"
"Là... là mấy người bạn học thôi. Chú nghe tôi nói hết đã."
Lục Tây Lăng không nói nữa.
Hạ Úc Thanh nói tiếp: "Bình thường tôi không để ý đến mấy lời đánh giá nữa. Như việc đôi khi có người nói tôi quê mùa, cảm thấy tôi lúng ta lúng túng, cho rằng tôi chưa được nhìn thế giới bên ngoài... Tôi đều có thể cảm nhận được, chỉ là tôi ép bản thân không để ý đến điều đó, nếu không sẽ tự hủy hoại tâm trạng của chính mình. Cho nên, tôi trông có vẻ "bị dạy dỗ mãi không chịu sửa", sẽ có người cảm thấy tôi tùy tiện, tôi bất tài..."
Cô dừng lại một lát, quay đầu nhìn Lục Tây Lăng. Nói đến trọng điểm, trong lòng cô như có tiếng trống vang dội cổ vũ tinh thần cô: "Tôi không biết những lời tôi vừa nói có thẳng thắn quá, có ngu ngốc quá không. Chú nói tôi không hiểu chú, có lẽ là thật, không ai có thể hiểu rõ bất cứ ai. Thật xin lỗi, có lẽ tôi đã nói vài câu tự cho mình là đúng. Nhưng mà... nhưng tôi hy vọng hiểu chú và chị Sênh Sênh hơn bất cứ ai..."
Trong khoảnh khắc ấy, Lục Tây Lăng ngẩn người.
Anh là người nổi giận lung tung nhưng cô lại là người xin lỗi anh.
Anh rũ mắt, nghiêm túc nhìn cô.
Nếu không gặp được sẽ rất khó tin rằng trên thế giới này thật sự có một người như vậy. Cô chân thành, không lấy lòng cũng không để bản thân ấm ức.
Lục Tây Lăng nói: "Em không cần xin lỗi một người tính khí thất thường, không phải lỗi của em."
Hạ Úc Thanh lắc đầu: "Tôi không biết người khác thế nào nhưng tôi biết chú sẽ không tự phụ bình phẩm người khác."
"Em nghĩ tôi là "người tốt"?"
"... Ừm."
Bởi vì ánh mắt chân thành của cô nên Lục Tây Lăng không nói "người tốt" là đánh giá hạn hẹp nhất.
Lúc nói chuyện, hai người đã đi đến cổng lớn từ lúc nào không hay.
Lục Tây Lăng giơ tay đón taxi.
Hạ Úc Thanh mở cửa xe, xoay người nhìn anh. Ánh mắt cô trong khoảnh khắc ấy dường như đong đầy rất nhiều cảm xúc. Cô mỉm cười, cuối cùng nói với anh: "Tiễn đến đây là được rồi, chú Lục đi xem tình hình của chị Sênh đi. Còn nữa, chú cũng nghỉ ngơi sớm đi, tôi thấy chú... có vẻ mệt mỏi. Việc này việc kia không thể bận hết được. Tôi cũng vậy mà chị Sênh cũng thế... chú không cần chiều theo ý người khác đâu."
Không biết lúc Hạ Úc Thành nhìn thấy anh vô tình bác bỏ từng dự án do cấp dưới chuẩn bị và không chấp nhận bất kỳ sự thương lượng nào trong buổi họp thì cô còn có thể nói ra câu "chiều theo ý người khác" không.
Nhưng thật sự vì lời nói này mà Lục Tây Lăng không theo cô lên xe: "Vậy em tự đi đi."
Hạ Úc Thành gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!