Đã hơn ba tháng không gặp, người trước mặt có vẻ như đã gầy gò đi rất nhiều so với lần trước. Giữa trời hè oi bức này, chỉ một mình anh toát lên cảm giác lạnh lẽo như tuyết rơi giữa ngày đông, là vì anh vừa xuống khỏi xe nên vẫn còn mang theo hơi lạnh sao?
Hạ Úc Thanh không dám nhìn lâu, cô bị Lục Tây Lăng lên tiếng kéo dòng suy nghĩ quay trở về.
"Sao lại ở đây thế này?" Lục Tây Lăng liếc sang thẻ nhân viên mà cô đeo.
"À. Tôi thực tập ở bên kia." Hạ Úc Thanh quay đầu lại chỉ vào một tòa nhà cách đó không xa, bên trên có treo logo của một công ty công nghệ nào đó.
"Bọn họ tuyển cả thực tập sinh năm nhất nữa à?" Những công ty bình thường đều tuyển sinh viên năm hai hoặc năm ba, họ sợ kiến thức chuyên môn của năm nhất không đủ đạt tiêu chuẩn.
"Trong nội dung thông báo tuyển dụng có ghi là tuyển từ năm hai trở lên, nhưng tôi vẫn kéo bạn cùng phòng cùng đi gửi sơ yếu lý lịch. Vốn chỉ định thử xem sao thôi, ai ngờ họ lại bảo bọn tôi đến thử việc, rồi cứ thế vào làm. Chắc là họ xem trọng danh tiếng của trường đấy."
Giọng cô trong trẻo, tựa như hạt pha lê rơi xuống dòng suối chảy róc rách dưới bóng cây xanh ngày hè, nghe vào mà thấy mát lạnh, vui tai.
Lục Tây Lăng gật đầu.
Đây là tính cách của cô, không sợ một vài điều kiện hạn chế vốn đã ghi rõ rành rành, cái gì thử được là cứ đi thử.
"Không làm gia sư nữa à?" Lục Tây Lăng lại hỏi. Anh hạ ánh mắt xuống, thoáng thấy bàn tay đang cầm điện thoại của cô, trên cổ tay mảnh khảnh đeo một vòng tay gỗ trầm hương. Anh nhìn chăm chú vào nó trong chốc lát.
"Vâng. Cơ hội thực tập này tương đối quan trọng. Khi nào bận rộn thì thứ Bảy còn phải tăng ca nên không thể làm cả hai thứ được."
"Thực tập có lương không?"
"Có, không nhiều. Hơn hai ngàn."
Lúc ấy, Chu Tiềm cầm cafe từ trong quán Starbucks đi ra. Từ phía xa, anh ấy nhìn thấy Lục Tây Lăng đang nói chuyện với ai đó. Thân hình người nọ cao gầy, đôi chân cực kỳ dài, nhỏ nhắn lại thẳng tắp.
Anh ấy cảm thấy có phần quen mắt, nghĩ một hồi mới chợt nhận ra đây chẳng phải là Hạ Úc Thanh sao.
Chu Tiềm bước nhanh hơn, đi tới rồi lên tiếng chào hỏi: "Cô Hạ."
Hạ Úc Thanh nghe thấy thì quay đầu lại, nở nụ cười xán lạn: "Anh Chu."
"Sao cô lại ở đây?"
"Em thực tập ở bên này…"
Sắc mặt Lục Tây Lăng nặng nề, nghe thấy Chu Tiềm đang định hỏi lại từ đầu lời mà anh vừa hỏi thêm một lần nên cực kỳ mất kiên nhẫn mà lên tiếng cắt ngang: "Đi mua thêm ly cafe đi."
Chu Tiềm ngẩn người.
Lục Tây Lăng nói: "Cho cô ấy ly này."
Hạ Úc Thanh vội vàng nói: "Không cần đâu…"
"Cầm lấy đi." Giọng điệu Lục Tây Lăng không cho phép từ chối.
Hạ Úc Thanh chỉ đành nhét điện thoại vào trong túi, dành ra một tay để nhận lấy cafe.
Thấy Chu Tiềm xoay lưng đi mất, Lục Tây Lăng lại hỏi: "Chỉ có mình em thôi à?"
"Buổi tối bạn cùng phòng của tôi không ăn gì nên chỉ có mình tôi xuống dưới đi mua cơm."
"Ý tôi là…"
"Dạ?"
Lục Tây Lăng không tiếp tục giải thích nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!