Chương 19: Không coi ai ra gì

"Có thật không?" Hạ Úc Thanh thở phào nhẹ nhõm, lại bật cười: "Lần đầu tiên tôi ăn mặc thế này, không quen."

Khi còn bé cô còn yêu thích cái đẹp, học theo phim cổ trang xem trong TV nhà hàng xóm, lén xé tờ giấy đỏ viết câu đối, soi gương, mím môi cho ra màu đỏ.

Sau đó ba mất, mẹ rời đi, bà ngoại cũng qua đời, thế giới của cô còn không cho phép cô có bất kì ảo tưởng nào nữa.

Trường cấp ba trên thị trấn tốt xấu lẫn lộn, ngoài "lớp chọn" của Hạ Úc Thanh, phần lớn học sinh các lớp khác chỉ cần cái bằng tốt nghiệp cấp ba mà thôi. Phụ huynh cũng không trông cậy bọn họ học giỏi, nhưng tuổi tác của bọn họ còn nhỏ, không đi học, thả vào xã hội còn dễ học cái xấu hơn.

Trong trường cô không thiếu những nữ sinh ăn mặc xinh đẹp, mặc theo phong cách của các video trên mạng, làm tóc, làm móng, yêu đương với đám con trai lêu lổng. Tốt nghiệp xong, có người ra ngoài đi làm, có người kết hôn từ sớm.

Có khi Hạ Úc Thanh cảm thấy tiếc thay những cô gái có cơ hội đi học lại không biết quý trọng, có lúc lại cảm thấy mình tiếc nuối như vậy có phải là cảm thấy mình quá ưu việt hay không.

Các thầy cô dạy lớp chọn thường ân cần dạy bảo lớp cô, lại mang những nữ sinh ấy ra làm tấm gương xấu.

Vô tri vô giác, mọi người đều cho rằng, những người thích ăn diện đều không đoan trang.

Sau khi tới Nam Thành, Hạ Úc Thanh mới biết được, hai chuyện này không hề mâu thuẫn. Ví dụ như Trình Thu Địch, cô ấy yêu cái đẹp, học cấp ba cũng yêu liên tục, nhưng vẫn thi đậu đại học Nam Thành.

Nhưng đối với đại đa số mọi người, tinh lực và tài nguyên có hạn, không phải ai cũng có điều kiện chăm sóc bản thân, cũng chỉ có thể tập trung tất cả tài nguyên cho lựa chọn ưu tiên của mình.

Lục Tây Lăng "ừ" một tiếng, rời mắt đi."

Lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng cười đùa của Lục Sênh.

Lục Tây Lăng lập tức lùi về sau một bước.

Lục Sênh dẫn một cô gái xinh đẹp vào phòng. Cô ấy nhìn qua, hơi sửng sốt.

Bầu không khí trong phòng rất vi diệu, Lục Tây Lăng và Hạ Úc Thanh đứng đối diện nhau, Hạ Úc Thanh tựa lưng vào tường kính, như là bị ép không thể lùi lại được nữa.

Son môi mấy phút trước cô ấy vừa đánh tỉ mỉ bây giờ đã bị lau đi, tạo nên một vệt đỏ ái muội bên khóe miệng.

Cô ấy không thể không nảy ra một suy đoán khó mà tưởng tượng được: Không phải là bị anh mình hôn nên nhòe đi đó chứ?

Dựa vào tính cách lãnh đạm của mình, Lục Tây Lăng sẽ không làm chuyện cầm thú như vậy.

Lục Sênh vẫn cảm thấy thật ra Lục Tây Lăng có thể trực tiếp xuất gia.

Trong giới kinh doanh, người đàn ông có tài sản, năng lực và nhan sắc như Lục Tây Lăng, có mấy ai không "phong lưu" đâu. Nói chính xác hơn, dù rất ghét tính cách này của Lục Tây Lăng, Lục Sênh vẫn phải nói lời thật lòng: trong giới, người đẹp như anh mình chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.

Thế nên, chỉ cần gia thế không khó khăn, mặt không xấu đến nỗi không nỡ nhìn, năng lực... Đối với con nhà giàu, năng lực không quan trọng, sẽ có những cô gái không chịu thua kém chủ động tìm đến.

Nhưng bên cạnh Lục Tây Lăng lại không có một người phụ nữ nào có chút mập mờ gì với anh.

Lần Lục Sênh cảm thấy có chút hy vọng trước kia là khi Lục Tây Lăng học lớp mười một, đó là Thang Hi Nguyệt, cháu gái Thang Vọng Hương, một nhà sưu tầm có quan hệ thân thiết với nhà họ Lục.

Thang Hi Nguyệt lớn hơn Lục Tây Lăng một tuổi, có một thời gian thường đến nhà họ Lục chơi.

Lục Sênh có ấn tượng tốt với người chị Thang Hi Nguyệt này, ông bà nội cũng vậy, vô cùng hi vọng hai đứa cháu có thể viết nên một giai thoại đẹp.

Nhưng sau đó, năm Lục Tây Lăng học lớp mười hai, ba Lục và mẹ Lục liên tiếp qua đời, Thang Hi Nguyệt cũng qua Mỹ du học, đến nay vẫn chưa về nước, chuyện của hai người cứ vậy kết thúc.

Sau đó, Lục Tây Lăng tới Đông Thành học đại học, Lục Sênh không ở cùng một thành phố với anh, nên không biết anh có yêu đương gì không, nhưng cô ấy cũng đoán là không có.

Từ năm hai, dưới sự chỉ đạo của ông nội, Lục Tây Lăng bắt đầu tham gia vào việc công ty, thường xuyên từ Đông Thành về Nam Thành vào cuối tuần, rồi thứ Hai lại về Đông Thành. Bận bịu như vậy, Lục Tây Lăng còn học một lúc hai bằng đại học. Thời gian biểu quá kín, nếu anh còn dành được thời gian yêu một cô gái nào nữa thì quá trâu bò rồi.

Sau khi tốt nghiệp, Lục Tây Lăng luôn ở Nam Thành. Trong bốn năm qua, ngoài những đối tác làm ăn là nữ thì bên cạnh anh chỉ có đối tượng hẹn hò mà bà nội sắp xếp cho anh. Nhưng anh cũng chỉ đi ăn một bữa với bọn họ, không yêu đương với bất kỳ ai.

Lục Sênh có một người bạn rất thích "tình anh em xã hội chủ nghĩa"*. Có một lần cô ấy thấy Lục Tây Lăng đi cùng Chu Tiềm thì đã kêu lên: Sênh Sênh, có phải anh cậu vốn không thích phụ nữ không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!