Chương 16: (Vô Đề)

Khuôn viên trường rất rộng, xe của trường và xe đạp là hai phương tiện giao thông phổ biến nhất của sinh viên trong trường.

Nhưng Hạ Úc Thanh lại không biết đi xe đạp.

Do đường bê tông ở dưới quê chỉ kéo dài từ huyện đến thị trấn, đường núi lại gồ ghề, nên không thể đi xe đạp được, rất ít hộ gia đình có xe máy, hầu hết ai cũng phải đi bộ.

Xe của đại học Nam Thành gồm hai loại.

Một là xe buýt di chuyển giữa trường mới và trường cũ, một lượt đi mất một tiếng, không có nhiều chuyến, vì cả giáo viên lẫn sinh viên đều nghiêng về dùng tàu điện ngầm hơn.

Hai là xe di chuyển trong trường, đi một vòng qua khu giảng đường, thư viện, căn tin, ký túc xá, vân vân. Chuyến nào vào giờ cao điểm trước khi vào tiết và sau khi tan học đều chật ních người, hoàn toàn không chen vào được nổi.

Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, Hạ Úc Thanh đã thành công lên xe của trường tại trạm ở sân thể dục để đến cổng trường.

Cô ngồi vào chỗ gần cửa sổ, hạ cửa sổ xe xuống rồi lấy tai nghe ra khỏi cặp, cắm vào điện thoại, mở phần mềm nghe nhạc ra.

Bỗng cô bị ai đó vỗ nhẹ vào lưng.

Hạ Úc Thanh tháo tai nghe xuống, quay lại. Cô bạn ngồi hàng sau nói hơi lạnh, phiền cô khép cửa sổ lại.

Hạ Úc Thanh nhanh chóng nói "xin lỗi". Cô đang định quay lại đóng cửa sổ, mắt lại liếc qua vị trí gần cửa sổ ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên ở đầu dãy bên kia.

Nhận ra được điều gì, cô ngẩn người, nhanh chóng quay ngoắt lại.

Ở đó có một người con trai đang ngồi, anh ấy mặc áo trắng, khoác ngoài một chiếc áo nhung tăm màu trắng sữa.

Giờ phút này, anh ấy đang nhìn về phía cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Hạ Úc Thanh mỉm cười gật đầu với anh ấy thay cho lời chào hỏi.

Tô Hoài Cừ cũng khẽ cười.

Hạ Úc Thanh xoay người đóng cửa sổ xe.

Không ngờ lại vô tình gặp nhau trên xe của trường, đây là một chuyện rất khó xảy ra nên ít nhiều gì cũng làm tâm trạng cô hơi phấn khích.

Nếu là bình thường, chắc chắn cô sẽ trò chuyện với Tô Hoài Cừ dăm ba câu, nhưng giờ đây cô suy nghĩ nên nói gì, thì hình như lại chẳng có hứng mấy.

Thôi, để lần sau vậy.

Hạ Úc Thanh lại nhét tai nghe vào tai.

Ngay sau đó, khóe mắt cô liếc thấy một bàn tay vịn vào lưng dựa của ghế ngồi bên cạnh.

Thế rồi bóng dáng ấy tiến lên một bước, ngồi vào chỗ trống bên cạnh cô.

"Chào cậu." Tô Hoài Cừ mỉm cười lên tiếng, chào hỏi bằng câu cô đã dùng hồi trước.

Hạ Úc Thanh tháo tai nghe xuống cầm trên tay, bật cười: "Cậu đi đâu thế?"

"Ra cổng trường mua mấy cuốn tạp chí, còn cậu?"

"Tôi đi tàu điện ngầm... vào thành phố."

Sinh viên trường mới đều không hẹn cùng gọi chuyến đến trung tâm thành phố là "vào thành phố ".

"Chiều nay cậu trống lịch học à?"

"Tôi cúp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!