Lục Tây Lăng xuống lầu trước, không đợi hai người bọn họ.
Không hiểu sao anh lại thấy vô cùng bực bội, nên đi đến bên bàn ăn giúp dọn cơm.
Bảo mẫu ngơ người ra nhìn, bởi vì từ trước đến nay cậu chủ đều không để ý đến những việc trong nhà. Bà ấy cảm thấy khác thường mà liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, nhưng cũng chẳng dám hỏi gì.
Một lúc sau, hai cô gái trẻ vừa thì thầm to nhỏ với nhau, vừa bước xuống lầu.
Nhưng tới khi ông Lục và bà Lục tới gần, Hạ Úc Thanh lập tức kiềm chế lại.
Bà Lục đứng dậy, khẽ huých nhẹ vào lưng Lục Sênh và Hạ Úc Thanh, cười nói: "Đi, vào phòng ăn thôi."
Trong phòng ăn có một cái bàn gỗ dài rất lớn, Hạ Úc Thanh suy nghĩ rồi quyết định ngồi vào chỗ trước đây mình từng ngồi.
Vị trí đó ở ngay cạnh chỗ Lục Tây Lăng đang đứng.
Hạ Úc Thanh bước tới, đứng bên cạnh, mỉm cười với anh.
Lục Tây Lăng cúi đầu nhìn cô, không cử động.
Hạ Úc Thanh cho rằng hành động bản thân như vậy đã rất kín đáo, Lục Tây Lăng sẽ không biết, nên hạ giọng, chỉ về phía đối diện nói: "Chú Lục, có phải chú sẽ ngồi bên đó không."
"Ai quy định như thế?" Lục Tây Lăng thấp giọng hỏi.
Hạ Úc Thanh sững người lại.
Lục Tây Lăng duỗi tay, kéo hai chiếc ghế gỗ hai bên trái phải cạnh đó ra, bản thân ngồi xuống chiếc ghế bên trái, cũng không nhìn sang cô, mà chỉ gõ nhẹ lên chiếc ghế bên phải, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Hạ Úc Thanh ngẩng đầu lên nhìn, ba người còn lại đều đã chuẩn bị ngồi xuống cả, một mình cô đứng sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, nên cũng nhanh chóng ngồi xuống.
Khi các món ăn được bày hết lên, bà Lục đẩy món khoai tây xào đến trước mặt Hạ Úc Thanh, cười nói: "Sênh Sênh nói, con thích ăn khoai tây nhất. Món này đúng là đã làm khó đầu bếp nhà bà, món nào càng bình thường, thì càng khó nấu."
Hạ Ức Thanh được nuông chiều mà sợ, nói: "Thật ra, con không phải là người kén ăn, cái gì con cũng thích cả."
Lục Sênh ở trước mặt hỏi: "Em thích cả rau thơm sao?"
"Phải. Rau thơm, rau diếp cá em đều thích ăn."
"... Chị tuyên bố, tình bạn của chúng ta đã tan vỡ."
Bà Lục cười nói: "Sênh Sênh, con nên học hỏi và thay đổi cái thói kén ăn của mình đi, ớt xanh, cà rốt, cần tây... món nào cũng không ăn, con còn ăn được cái gì chứ?"
Lục Tây Lăng bình thản nói thêm một câu: "Bạn trai mà em chọn, quá nửa số đó đều là người kén ăn cả..."
Lục Sênh giơ chân lên đá về phía đối diện.
"... A." Hạ Úc Thanh bị đau.
"Hả?" Lục Sênh ngâu người, vội vàng xin lỗi: "Chị xin lỗi, chị xin lỗi! Chị đá lệch rồi sao?"
"Không sao." Hạ Úc Thanh cười nói: "Em chỉ bị đá vào quần thôi."
Ông Lục nói: "Không được làm loạn trên bàn ăn, ăn tử tế đi."
Mọi người đều bắt đầu động đũa.
Lục Tây Lăng liếc sang nhìn Hạ Úc Thanh, tay phải cầm đũa, tay trái lại lặng lẽ đặt xuống dưới.
Cụp mắt nhìn xuống gầm bàn thì thấy cô khẽ nâng chân trái lên, dùng tay khẽ xoa bóp bắp chân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!