Chương 13: Xà phòng trắng

Trên đường đến Thanh Mi Uyển, Hạ Úc Thanh thầm tính toán trong lòng, có lẽ vẫn còn trứng gà, mì và gia vị, nhưng còn thiếu rau cải, nhưng giờ này thì siêu thi đã đóng cửa mất rồi.

Cô mặc niệm cho vườn rau chỉ sống được một tháng trong đời cô một giây.

Tài xế dừng xe trước cửa.

Lục Tây Lăng đi phía trước, đưa tay đẩy cửa hàng rào, đặt tay lên đó.

Động tác dừng mấy giây.

Hạ Úc Thanh chậm chạp hiểu được ý anh, vội vàng tiến lên một bước, đi vòng qua anh, bước vào tiền viện trước.

Trong thoáng chốc ấy, Lục Tây Lăng nín thở, bởi vì gió thổi tóc cô bay ập vào mặt anh.

Mùi hương quá mức đơn thuần, giống như một bông hoa trắng nổi trên bát nước men trắng.

Lục Tây Lăng cho người đến quét dọn định kỳ, nên mỗi lần Hạ Úc Thanh đến đây đều thấy nhà luôn sạch sẽ.

Cô đặt túi xách xuống ghế cạnh bàn ăn, cởi áo khoác lông xuống.

"Xong nhanh thôi ạ, chú Lục, chú ngồi nghỉ trước đi."

Lục Tây Lăng khẽ gật đầu xem như đáp lại.

Anh ngồi xuống salon, châm điếu thuốc, chỉ hút một hơi. Anh cầm gạt tàn đặt xuống thảm, nằm xuống ghế, gối lên tay vịn salon, hai chân vắt chéo, một tay vắt lên trán, một tay đặt bên mép salon.

Đại khái thì, Lục Tây Lăng là một người "dù ngồi hay đứng cũng phải là tư thế chuẩn", do gia giáo trong nhà tạo nên, rất ít khi lười biếng.

Anh hút thuốc, cũng không phải nghiện, phần nhiều chỉ là hình thức, giống như tạo cho mình một công tắc tâm lý, ấn vào là ám chỉ mình nên tỉnh táo, nên thả lỏng.

Tiếng nước chảy truyền tới từ phòng bếp, một lát sau có tiếng "tách" như là bật bếp ga, sau đó lại có tiếng chén đũa đụng nhau lanh lảnh, có quy luật vang lên một lúc lâu.

Đây là tiếng gì?

Anh nghĩ một hồi, đoán có lẽ là tiếng đánh trứng.

Hạ Úc Thanh bưng chén mì ra khỏi bếp, đi đến trước bàn ăn, dành ra một tay cầm miếng lót đĩa chén bằng mây đan.

Đặt chén xuống, cô lấy ngón tay cái bị nóng túm dái tai, nhìn về phía phòng khách: "Chú Lục, mì xong rồi này."

Hạ Úc Thanh đi tới.

Trong chiếc gạt tàn nằm trên thảm là điếu thuốc còn hơn một nửa, vẫn còn đang lẳng lặng cháy.

Khói thuốc lượn lờ bay lên, tay Lục Tây Lăng đặt bên mép salon, cổ tay thả tự do, rũ xuống tự nhiên.

Đồng hồ màu bạc ở cổ tay làm tôn lên phần cổ tay gầy gò, ngón tay thon dài, xương ngón tay rõ ràng, mạch máu xanh xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên rõ ràng, khiến màu da của anh hơi tái nhợt.

Hạ Úc Thanh cũng không hiểu tại sao mình lại nhìn chằm chằm đến mấy giây, lúc lấy lại tinh thần mới hốt hoảng nhặt điếu thuốc lên, nặng nền dụi vào gạt tàn.

Cô khẽ đẩy tay Lục Tây Lăng, hơi thở của anh vẫn đều đều, anh cũng không có phản ứng gì.

Cô đứng dậy, đặt cái gạt tàn lên bàn trà, xoay người đi đến phòng khách ở tầng một.

Khi Lục Tây Lăng bỗng nhiên tỉnh lại, ngồi bật dậy, có thứ gì đó tụt xuống khỏi người anh. Anh cau mày đưa tay ra chụp lấy, là một cái chăn nhung.

Nhìn xung quanh, anh nhận ra mình đang ở nơi nào.

Đèn trong phòng khách đã tắt, chỉ còn lại chiếc đèn đế cao bên cạnh sofa, nhưng độ sáng cũng được điều chỉnh xuống thấp nhất, thành màu vàng nhạt hơi tối, không hề chói mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!