Tài xế ở phía trước quay đầu lại hỏi: "Tổng giám đốc Lục, lái xe đi đâu ạ?"
Lục Tây Lăng nhìn về phía Hạ Úc Thanh, cô cũng nhìn anh.
Anh cảm thấy buồn cười: "Không phải cô muốn mời tôi ăn khuya sao? Nhìn tôi làm gì?"
Hạ Úc Thanh suy nghĩ rồi hỏi: "Chú ăn đồ nướng không?"
"Ngấy."
"Cháo Sa Oa nha?"
"..."
Hạ Úc Thanh suy nghĩ lại: "Lúc trước tôi ở Thanh Mi Uyển, bên cạnh chỗ tôi làm thêm có một con sông, trên đe có sạp nhỏ bán sủi cảo chiên, nhưng không biết hôm nay có bán không. Chú có muốn qua đó xem, nhân tiện hóng gió không?"
Cô nhìn về phía Lục Tây Lăng.
Lục Tây Lăng "ừ" một tiếng, thế nào cũng được: "Cô chỉ đường cho tài xế đi."
Hạ Úc Thanh đã ngồi ở ghế phó lái song song với Lục Tây Lăng mấy lần, nhưng ở giữa có vách ngăn, nên cảm thấy mình và anh ở hai không gian khác nhau.
Lục Tây Lăng nghiêng người tựa vào ghế, vẻ mặt khó ở, không giống vẻ nghiêm túc đoan trang ngày thường, nhưng lại tăng cảm giác tồn tại lên gấp bội.
Tự dưng cô lại căng thẳng, hô hấp cũng nhẹ hơn. Trong không khí toàn là mùi trên người anh.
Lục Tây Lăng khẽ híp mắt, có vẻ không muốn nói chuyện.
Hạ Úc Thanh không lên tiếng nữa.
Cô khẽ lùi về sau, hai tay buông xuống tự nhiên, đặt ở bên người.
Ngón tay cô chạm phải thứ gì đó, cô cúi đầu nhìn, là áo choàng màu nâu nhạt mà Lục Tây Lăng đặt ở giữa chỗ ngồi, chất len cừu mềm mại.
Cô giơ tay đặt lên đầu gối, ngón tay hơi co lại, giống như cảm xúc vẫn còn ở bụng ngón tay.
Bờ đê rất gần, đi một lát đã đến.
Tài xế tìm chỗ đỗ xe ở gần đó.
Hạ Úc Thanh nhắc nhở: "Đã đến rồi."
Lục Tây Lăng mở mắt ra, tiện tay nhặt áo choàng lên.
Xuống xe, Lục Tây Lăng khoác áo choàng, ngẩng đầu nhìn Hạ Úc Thanh. Cô mặc một bộ áo bông màu đen, trên cổ quấn chiếc khăn quàng màu xám lần trước Lục Sênh tặng, trông khá ấm.
Hạ Úc Thanh đi về phía trước, nhìn quanh.
Khi đó cô tới là mùa hè, buổi tối thường có người tới tản bộ rèn luyện, dọc đường đi còn có người bày sạp, bán quần áo, dán điện thoại, bán cơm chiên mì xào các loại.
Bây giờ đã muộn, trời cũng lạnh, bờ đê không có ai cả, nói gì đến sủi cảo.
Lục Tây Lăng nhìn cô, dường như muốn hỏi cô định làm gì tiếp theo.
Ht sờ mũi, nhắm mắt hỏi: "... Đổi chỗ khác nha?"
Lục Tây Lăng nhướng mày: "Nửa đêm mang cô đi chơi đúng không?"
"Xin lỗi!" Hạ Úc Thanh có thể nhìn ra được, thật ra Lục Tây Lăng cũng không tức giận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!