Chương 197: (end)

Edit: Chiêu Hoàng Thái phi

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi

Vừa rồi Diệp Hàm nôn nóng hoảng hốt muốn gặp Diệp Luân, giờ thật sự gặp được, Diệp Hàm lại đột nhiên không nói nên lời.

Diệp Luân nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của hắn, gấp đến ức không thể đánh con mình một cái: "Có chuyện gì thì nói nhanh đi! Đừng có ở đây mà dài dòng!"

Hai đầu gối Diệp Hàm mềm nhũn, bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Diệp Luân, khóc nói: "Phụ thân, nhi tử sai rồi, nhi tử thật sự sai rồi..."

Diệp Hàm ngắt quãng kể lại, cuối cùng Diệp Luân cũng nghe hiểu.

--- Đồ nghịch tử này, lại bị một nữ nhân mê hoặc, bí mật lớn nhất của Diệp gia đã bị tiết lộ ra ngoài!

Diệp Luân nắm chặt hai nắm tay, trừng mắt nhìn Diệp Hàm, hai mắt dường như có thể phóng ra lửa: "Chuyện lớn như vậy, sao bây giờ ngươi mới nói cho ta biết?"

"Nhi tử vốn nghĩ, Lục Ngạc chỉ là một kỹ nữ, còn khăng khăng nói yêu như tử, cho nên cho dù ả có biết, cũng... Cũng không đáng lo ngại..." Diệp Hàm càng nói càng chột dạ: "Nhưng mà, nhưng mà nhi tử không ngờ, vậy mà ả lại là mật thám do Dung gia phái tới! Từ đầu tới cuối ả đều lừa gạt tình cảm của con!"

Diệp Luân tức muốn chết, hung hăng đạp cho Diệp Hàm một cái: "Đã đến lúc này rồi, ngươi còn quản con mẹ gì nó tình cảm hay không tình cảm?"

"Phụ thân, con biết sai rồi, con thật sự biết sai rồi..." Diệp Hàm hoang mang lo sợ nhìn Diệp Luân: "Bây giờ chúng ta nên làm gì ạ?"

Diệp Luân chau mày, hận không thể rèn sắt thành thép, nhìn nhi tử nói: "Ngươi không phải ngay cả chuyện minh thư (thư liên minh) cũng nói đó chứ?"

Từ nhỏ đến lớn, Diệp Hàm sợ nhất chính là người phụ thân này, sau khi Diệp Luân nắm trọng quân trong tay, hắn lại càng sợ hơn.

Nghe Diệp Luân hỏi vậy, hắn đột nhiên chẳng dám nói gì.

Diệp Luân không nhịn được, lại đá lên người Diệp Hàm một cái: "Ngươi cái đồ nghịch tử này!"

"Phụ thân, con thật sự không cố ý, con thật sự không cố ý mà! Là ả ra sức rót rượu cho con uống, nhi tử uống nhiều, nhất thời hồ đồ nên mới..."

Hiện giờ Diệp Luân không còn kiên nhẫn để nghe Diệp Hàm nói nhảm nữa.

"Ngươi có nghe được, khi nào bọn chúng định hành động hay không?"

Căn cứ theo lời Diệp Hàm nói, sáng hôm nay lúc ra cửa hắn mới phát hiện mình quên đem theo túi tiền. Hắn vốn định phái hạ nhân quay lại lấy là được rồi, nhưng Diệp Hàm nhất thời nảy ra suy nghĩ, muốn quay về cho Lục Ngạc niềm vui bất ngờ, sau đó thì tự mình về một chuyến.

Không ngờ nghe được Lục Ngạc nói chuyện với một nam nhân xa lạ.

Diệp Hàm chỉ nghe được một nửa, cũng bất chấp không tìm Lục Ngạc tính sổ, sợ tới mức lập tức chạy nhanh về, báo chuyện này với Diệp Luân.

"Bọn chúng nói, đêm nay sau khi trời tối, sẽ tìm kiếm trong Diệp phủ..."

Lúc Diệp Luân vừa nghe nói vậy, theo bản năng phải đi lấy minh thư kia, chuyển minh thư đến nơi an toàn.

Nhưng nghĩ một hồi, hắn lại sợ trong đó có bẫy

--- Diệp Hàm cũng không biết vị trí cụ thể của minh thư, cho nên dù người của Dung gia biết sự tồn tại của minh thư cũng chưa chắc có thể tìm được.

Nếu như hắn có thể lợi dụng cơ hội đêm nay, bắt được đám người xông vào Kính Bình Bá phủ, nói không chừng có thể cắn ngược lại đối phương một cái?

Gừng càng già càng cay, chỉ trong chốc lát, Diệp Luân đã nghĩ đến rất nhiều loại khả năng.

So với Diệp Hàm hoang mang rối loạn, bị dọa đến suýt chút nữa là mất khống chế, Diệp Luân có vẻ có rất nhiều chủ ý. Nhưng mà lúc này, Diệp Hàm đột nhiên nói ra một câu khiến máu Diệp Luân chảy ngược.

"Phụ thân... Minh thư... Có phải giấu ở dưới hồ nhân tạo trong hậu viên của nhà chúng ta không?"

Diệp Luân nhất thời vô cùng sợ hãi: "Sao mà ngươi biết được?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!