EDIT bởi Lavandula_Lamiaceae
Tần Khải Lan chỉ là con vợ lẽ trong Tần gia, dựa theo quy củ lúc đó đáng lẽ hắn không đủ tư cách tiến vào Quốc Tử Giám, nhưng cố tình hắn và Thập Tam Vương gia lại có mối quan hệ cực kỳ tốt, liền bị y bắt đi làm thư đồng cùng nhau nhập học.
Nói là thư đồng, còn không bằng gọi là bạn cùng chơi, một hoàng tử luôn luôn sống trong áp lực cùng một con ngựa hoang chuyên gia ầm ĩ, thời điểm còn chưa nhập học hai người đã bị phu tử trong Quốc Tử Giám liệt vào danh sách những đối tượng cần quan sát, bọn họ lo lắng hai đứa sẽ xào Quốc Tử Giám long trời lở đất.
Nguyên bản Tần Khải Lan không được phép ra ngoài chơi, hắn cứ nghĩ việc này chỉ giống như đổi chỗ chơi khác, nhưng không nghĩ sau đó lại có biến.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Cẩn Duẫn, hắn liền đi không nổi, chỉ cảm thấy dựa vào dung nhan người trước mặt, lại đem so với từng góc trăng, từng góc mây trắng, cũng thấy y đẹp hơn rất nhiều.
Hắn đi theo Thập Tam Vương gia hành lễ vào lần đầu gặp mặt, nghe được một tiếng ừm của y, hắn liền cảm thấy như có một luồng gió gào thét trong lòng mình, lớn tiếng đến mức hắn phải giật mình.
Sau đó tiếp tục đi theo Thập Tam Vương gia về phía trước, nhưng hắn vẫn quay đầu lại, liền thấy một mảnh bông tuyết bay bay, rồi từ từ dừng trên mày người nọ.
Mà người đó chỉ nhẹ nhàng hạ mi, vẫn không hề thay đổi động tác.
Tần Khải Lan nghĩ, đến cả bông tuyết cũng quyến luyến phong tư trác tuyệt của người kia.
"Này, Khải Lan, ngươi làm sao vậy? Đến Quốc Tử Giám thật sự không dám nói một câu nào à? Thế này không giống ngươi chút nào."
Chỉ là ở loại hoàn cảnh này mà nói chuyện lớn tiếng một chút thôi, có lẽ sẽ vô tình phá hủy bầu không khí.
Đặc biệt là... hắn lại lặng lẽ thoáng nhìn về phía bên kia.
Tần Khải Lan nghĩ, nếu nói lớn làm tiếng ồn lọt vào tai người kia, vậy cũng là một loại quấy rầy đi?
Hắn lại nghĩ ra viễn tưởng đó một chút, hình như là rất ồn ào.
Rồi hắn cũng thu hồi ánh mắt, sờ sờ mũi, đem bông tuyết trên đầu quét xuống,
"Hôm nay có tuyết rơi, ta lười nói chuyện."
Khóe mắt đã không còn thấy người nọ, hắn liền nhẹ giọng nói:
"Vị kia là Thập Vương gia Tạ Cẩn Duẫn sao?"
Ngươi thật lớn mật!
Thập Tam nhỏ giọng nói,
"Trừ Hoàng huynh, không ai dám gọi thẳng tên y đâu."
Không được gọi sao?
Tần Khải Lan đột nhiên cảm thấy có phần kỳ lạ, nghe như vậy hắn càng muốn thử một lần, trèo vách núi hái đóa hoa cao ngạo nhất, leo lên mây bắt lấy sao trời xa xôi nhất.
Ngay từ đầu hắn cũng không tưởng được mình sẽ có những ý nghĩ như thế, nhưng hắn vẫn muốn đến gần y.
Muốn nhìn y lộ ra biểu tình khác biệt khi đối diện với hắn, đánh vỡ vẻ đoan chính bình tĩnh thường ngày, nhìn người không sợ mưa sợ gió vì hắn mà mất đi sự đúng mực của bản thân, tức giận đến đỏ mặt, cả xấu hổ đến đỏ mặt.
Tần Khải Lan thừa nhận ý tưởng của hắn có hơi ác liệt.
Sau đó hắn lại ý thức được lần này bản thân chơi lớn rồi.
Tạ Cẩn Duẫn cũng bắt đầu nhìn hắn chăm chú, tựa như mãnh thú theo dõi con mồi, không chấp nhận có người khác đến cướp đoạt.
Mỗi khi cùng những học sinh khác ở Quốc Tử Giám đùa giỡn, hắn cũng không thể đùa cợt tận hứng, bởi vì luôn có một ánh mắt dừng ở trên người hắn, mà khi hắn quay lại nhìn, lại thấy người đó vẫn nguy nga bất động sừng sững như núi cao, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng liếc về phía hắn một phân.
Nhưng Tần Khải Lan chắc chắn, y đang nhìn mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!