EDIT bởi Lavandula_Lamiaceae
Mùa hè ở bến đò thường có ve tụ tập thành đàn, tiếng ve kêu rất to, đến ban đêm trong phòng còn có ngẫu nhiên hai ba con đom đóm lạc đường bay vào phòng.
Khi còn nhỏ Đoạn Hành Dư hầu như đều vượt qua bến đò đến đây vào mùa hè.
Những ngày hè chạng vạng đi theo mẹ lên thuyền nhỏ, gió thổi nhè nhẹ, hắn gối đầu lên đùi mẹ nằm nghe tiếng hát ru, đến khi tỉnh lại đã thấy thuyền cập bờ.
Gần nhà bà ngoại có rất nhiều trẻ nhỏ, hắn rất thích chạy đến chơi cùng họ.
Bất quá hắn vẫn luôn tò mò nhìn về phía dãy biệt thự cách một dòng suối nhỏ đối diện nhà bà ngoại, đó là tòa nhà đẹp nhất trong khắp khu này.
Nhưng những người bạn nhỏ ở đây đều chưa bao giờ dám tới gần đó.
Bọn họ nói trong đó có một con quỷ, chuyên ăn thịt người, vì thế bọn họ chỉ dám cách một dòng suối nhỏ đứng dưới tàng cây chơi cùng nhau vui đùa ầm ĩ, nhưng không bao giờ dám vượt qua dòng suối một bước.
Hôm nay, Đoạn Hành Dư leo lên cây hái quả cho cả bọn cùng ăn, đang định bò xuống thì đột nhiên bị ánh mắt trời đâm thẳng vào mắt.
Hắn nheo mắt theo bản năng nhìn về phía trước, đến khi đôi mắt dần quen với ánh nắng thì hắn đã nhìn thấy một khuôn mặt tái nhợt lấp ló phía sau cửa kính thủy tính ở phía dãy biệt thự đối diện.
Là quỷ!
Trước khi Đoạn Hành Dư ngã xuống đất đã nghĩ như thế.
Hắn bị ngã gãy tay, vì thế những ngày kế tiếp đều không thể trèo cây.
Hắn không nói cho bất kỳ ai nghe về chuyện bản thân nhìn thấy quỷ, nhưng vẫn luôn đem chuyện này giấu trong lòng, thế nên vào mùa hè tiếp theo, thời điểm đến bến đò, hắn còn định trèo lên cây xem thử lần nữa.
Nhưng bà ngoại và mẹ hắn không cho hắn leo cây.
Vì thế Đoạn Hành Dư đành bước đôi chân trần trụi đi qua dòng suối nhỏ, không hề sợ hãi chạy đến dãy biệt thự kia.
"Này, Đoạn Hành Dư, cậu điên rồi sao? Ở đó có một con quỷ, nó sẽ ăn cậu luôn đấy!"
Đoạn Hành Dư không có nghe, hắn chậm rãi tiến đến khu biệt thự.
"Này quỷ ơi? Quỷ, ngươi ở đâu đó?"
Khi còn nhỏ Đoạn Hành Dư vẫn luôn không biết sợ là gì, thậm chí còn muốn cùng quỷ chơi đùa, chỉ là đã liên tiếp tìm kiếm mấy ngày liền vẫn không thấy có ai ra với hắn, chỉ có những người bạn nhỏ bên cạnh hắn chậm rãi xa cách.
Bọn họ đều nói Đoạn Hành Dư đã bị quỷ mê hoặc, sắp bị chộp tới ăn rồi.
Ban đêm, Đoạn Hành Dư hỏi mẹ,
"Ở căn biệt thự kia thật sự có một con quỷ sao?"
"Ai nói với con những lời này?"
Đó là lần đầu tiên, Đoạn Hành Dư thấy mẹ nghiêm túc như thế, tức khắc hắn có chút sợ hãi.
"Tiểu Mạn với A Hoa nói cho con." Đoạn Hành Dư nắm chặt cán quạt hương bồ,
"Nhưng con chỉ ở bên ngoài kêu thử thôi, không có con quỷ nào ra cả."
"Tiểu Dư, nơi đó không có con quỷ nào cả, là một bé trai thôi, con không thể gọi bạn là quỷ, như vậy là không lễ phép, tuổi tác của con và nó không lệch lắm, con có thể gọi bạn là anh trai."
Khi đó Đoạn Hành Dư không hiểu vì sao các bạn lại gọi y là quỷ, nhưng mẹ hắn lại nói không phải.
Bất quá mẹ hắn đã là người lớn, sẽ không đi lừa một đứa trẻ con, nên hắn liền tin.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!