EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
A Mao cầm trong tay khối ngọc ấm áp, lúc này mới phát hiện ra sắc mặt của Tạ Thời Quyết rất khó xem.
"Điện hạ, điện hạ ngươi làm sao vậy?"
Tạ Thời Quyết tự quyết định,
"Nhất định phải đưa cho hắn. Nếu...! nếu hắn không muốn, cũng không cần phải trả lại cho ta, để hắn ném đi."
Cả tâm hắn cũng vậy, cứ ném đi.
A Mao ngơ ngác nhìn đối phương nhảy lên rào tường, xoay người đi ra ngoài.
Thời điểm Đoạn Hành Dư hồi phủ đã là buổi tối, Lục Minh Chiêu đi theo hắn tới Hầu phủ, chuẩn bị lát nữa đến Ly cư tìm Lạc Hà cô nương.
A Mao cả một buổi trưa đối đãi với noãn ngọc như trân bảo, thấy Đoạn Hành Dư về nhà liền vội vàng giao cho hắn, một khắc cũng không dám chậm trễ.
Đây là cái gì?
Noãn ngọc dưới ánh nến lộ vẻ yêu dã, là một loại màu đỏ tự nhiên.
A Mao thực gấp, lại không nói nên lời đây là vật gì.
Lục Minh Chiêu vừa thấy lập tức nhận ra.
"Đây không phải ngọc khuynh tâm sao?" Lục Minh Chiêu cũng không dám chạm vào, nó không giống những khối ngọc bình thường khác.
Ngọc khuynh tâm?
"Ngọc này khó có được." Ánh mắt Lục Minh Chiêu tràn đầy hâm mộ,
"Ngươi biết tòa chùa Huyền Cổ ở vùng ngoại ô không? Đấy là chùa cầu nhân duyên linh nhất, ở đó có một vị đại sư tu hành trong núi, mỗi năm Tết Thượng Tị mới xuống dưới một chuyến, nên noãn ngọc này cũng chỉ có thể mỗi năm chế tác một lần."
"Cần phải lấy máu đầu tim, hòa tan vào bên trong noãn ngọc, chế thành huyết ngọc." Hắn nhìn noãn ngọc trong tay Đoạn Hành Dư,
"Khối ngọc này được làm thật đều. Truyền thuyết nói rằng khối ngọc càng đều càng biểu hiện được tình yêu chân thành tha thiết của người này."
Xem ra đã dùng không ít máu.
"Bất quá người làm mỗi năm cũng rất ít, bởi vì một người cả đời chỉ có thể làm một cái, chỉ có người nhận định sẽ đi cùng nhau suốt đời mới được nhận ngọc khuynh tâm.
Hơn nữa truyền thuyết còn nói nếu họ chẳng may tặng cho người không có tình cảm với đối phương, vậy trừ khi người tặng ngọc đã chết tâm, ngọc sẽ tiếp tục hấp thu máu họ, cho đến khi người đó bị hút khô máu.
Vậy mà có nữ tử làm được thế này, Tiểu Dư thật có phúc.
"Đoạn Hành Dư nghe được liền sửng sốt, đối người thờ phụng khoa học như hắn cảm thấy lời này thật bậy bạ. Hắn trầm khuôn mặt, nhìn về phía A Mao. A Mao nghe không hiểu,"Nhưng mà đây không phải nữ tử đưa, là Cửu...! Ngọc vương điện hạ, hắn nói ta nhất định phải giao tận tay công tử, còn nói...
"Lục Minh Chiêu mở to hai mắt nhìn, Đoạn Hành Dư gấp đến độ thúc giục y,"Nói cái gì?Nói nếu công tử không cần, cũng đừng trả lại hắn, cứ ném đi.Cái gì?
"Lục Minh Chiêu nghe xong liền cảm thấy đau lòng, ngọc khuynh tâm sao cứ nói ném là có thể ném, Ngọc vương cũng quá cứng rắn rồi. Đoạn Hành Dư nắm chặt noãn ngọc, chạy ra ngoài."Hành Dư, Hành Dư ngươi đi đâu vậy? Đã trễ thế này rồi ngươi muốn đi đâu?
"Lục Minh Chiêu một bên đuổi theo hắn, một bên duỗi tay bắt lấy đối phương. Đoạn Hành Dư hất tay y ra, không dừng lại bước chân,"Chùa Huyền Cổ.Ngươi đi chỗ đó làm gì? Ngọc đã làm ra thì không có cách tiêu hủy, hút máu gì đó cũng chỉ là truyền thuyết, không biết là thật hay giả, hẳn là...! Hẳn là không có việc gì đâu.Không phải tiêu hủy.
Ta cũng muốn làm ngọc khuynh tâm.Này? Chỉ sợ là không kịp, mặt trời xuống núi thì đại sư cũng đã rời đi rồi.
"Đoạn Hành Dư dừng bước chân lại. Cuối cùng họ vẫn đi ngoại ô một chuyến, nhưng lại thành ra công dã tràng. Khi trở lại Hầu phủ, đêm đã khuya, sức lực trên người Đoạn Hành Dư như bị rút cạn, hắn ngồi lên ghế, nhìn huyết ngọc phát ngốc."Nếu ngươi đã tiếp nhận, đương nhiên Ngọc vương sẽ vô cùng cao hứng, tội gì lại muốn tự lăn lộn bản thân, đi tặng thêm một khối ngọc giống nhau?"
Đoạn Hành Dư cảm thấy tim cứ đau từng trận từng trận một, chuyện đến bây giờ, hắn sao có thể tiếp tục nghi ngờ chân tình của người đã đối đãi với hắn thật lòng thế này?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!