EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Quần áo Tạ Thời Quyết mang theo lạnh lẽo, từ chỗ Đoạn Hành Dư có thể thấy được cây đèn dầu phía xa, khiến hắn không thể khống chế nhớ tới đêm trung thu ấy, nhớ tới nụ hôn hoang đường kia.
Mấy thứ như thế này không nên nhớ lại, ở trong lồng ngực y, mặt Đoạn Hành Dư càng cảm thấy nóng.
Cuối cùng Đoạn Hành Dư cũng theo Đoạn Hầu hồi phủ, thư pháp đã dạy xong, hắn cũng không còn lý do gì đến vương phủ.
Sau đó hắn liền trốn trong phủ một thời gian, đại môn bất xuất nhị môn bất tiến, ngay cả Lục Minh Chiêu vài lần tới tìm hắn cũng bị chặn bên ngoài.
[Đại môn bất xuất, nhị môn bất tiến: Nhị môn dùng để chia sân viện thành hai phần nội viện và ngoại viện, nghĩa là người không ló mặt ra khỏi cửa lớn của nhà mình, cũng không tùy ý tiến vào nhị môn ở nơi khác.]
Hắn nghĩ, hắn bệnh rồi.
Kết hợp với thật nhiều chuyện xảy ra trong những ngày qua tạo thành một hồi ác mộng, hắn trằn trọc mơ thấy cảnh tượng ngày xưa ở bên y, lúc nhỏ còn dắt tay nhau không hề có một chút ái muội, đến tận lúc trao nhau nụ hôn kiều diễm, cùng cái ôm đầy nhiệt liệt lại xen lẫn khắc chế.
A Mao nôn nóng chạy vào, mồ hôi đầy đầu, "Công tử! Công tử! Không tốt rồi!"
Đoạn Hành Dư đang ở trên án thư liên tục viết "Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!", lúc này hồn mới trở về, hắn ngẩng đầu lên, "Chuyện gì?"
[Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, Mạc sử kim tôn không đối nguyệt: Dịch nghĩa - "Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướng, Đừng để chén rượu vàng cạn queo nhìn vầng trăng." Đây là bài thơ Thương Tiến Tửu được Lý Bạch sáng tác khoảng năm Thiên Bảo thứ 11 (752).]
"Thái công tử, Thái công tử đến! Hắn ngất xỉu!"
Đoạn Hành Dư vội vàng buông bút, chạy ra cửa nhìn, thấy Thái Vũ Quân đã được người nâng lên, hai mắt đỏ bừng.
Đoạn Hành Dư nhanh chóng cho người đỡ hắn tiến vào phòng ngủ.
Thái Vũ Quân ghé lên đệm mềm, trên lưng có thương tích, nếu là ngày thường nhất định hắn sẽ oang oang nói bậy, nhưng lúc này hắn lại rất an tĩnh, giống như thú nhỏ cô độc.
Thái Vũ Quân từ nhỏ không có mẫu thân, phụ thân đối với hắn vô cùng cưng chiều, vậy mà lần này lại phạt hắn, tuyệt đối chuyện xảy ra không hề nhỏ.
Đoạn Hành Dư ra hiệu cho hạ nhân lui đi.
Thái Vũ Quân đã cố ý tìm đến hắn, chứng tỏ y tín nhiệm hắn.
Đoạn Hành Dư đi thẳng vào vấn đề, "Chuyện gì xảy ra?"
Không biết là do khó mở miệng hay gặp vấn đề gì, Thái Vũ Quân vẫn chỉ nhấp miệng, khuôn mặt run rẩy bắt đầu rớt nước mắt.
"Nếu ngươi không muốn nói, vậy thì ngủ một giấc trước đi, chờ ngươi sẵn sàng thì cùng nói."
Thái Vũ Quân nhìn về phía hắn, hốc mắt ướt át, "Tiểu Dư, ngươi cảm thấy hai người nam nhân...! có thể ở bên nhau không?"
Đoạn Hành Dư kỳ thật đã đoán được, có thể làm Tướng gia phản ứng lớn thế này, cũng chỉ có thể là chuyện đó.
Đoạn Hành Dư còn chưa phản ứng, khuôn mặt bánh bao của đối phương lại suy sụp, "Ngươi cũng cảm thấy không được sao? Chỉ là...! ta biết cậu ngươi cùng Duẫn vương..."
"Có thể." Đoạn Hành Dư nhìn hắn, "Chỉ cần đôi bên tình nguyện, cái gì cũng đều có thể."
Rốt cuộc Thái Vũ Quân cũng không ngăn được nước mắt, "Từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên, ta không thể tưởng tượng được thế giới không có hắn.
Lúc mới bắt đầu ta cũng cảm thấy rất kỳ quái, không thể tiếp thu, nhưng đến khi hắn không còn vui như trước, bắt đầu trốn tránh ta, không cùng ta nói chuyện, trong lòng ta cảm thấy rất đau đớn."
"Ta chịu không nổi.
Ta tưởng tượng đến sau này có thể hắn sẽ có vợ con, liền càng cảm thấy khó chịu.
Chúng ta đã tính toán đời này không cưới thê nạp thiếp, nhưng...! không hiểu sao chuyện này vẫn có thể truyền đến lỗ tai cha ta cùng cha hắn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!