Chương 63: Phiên ngoại 1 nằm mơ xuyên vào thế giới nữ tôn

"Bệ hạ, bệ hạ, mau tỉnh lại, không còn kịp rồi."

Cố Linh Quân bị đánh thức, lẩm bẩm một câu, kéo chăn trùm kín đầu, xoay người lăn vào phía trong giường đang muốn ngủ tiếp, thì nghe Lục Trúc tiếp tục thúc giục: "Bệ hạ, sắp tới giờ rồi."

Tuy đầu óc còn chưa tỉnh táo, nhưng vẫn nghe được hai chữ kia.

Bệ hạ!

Tiêu Dục Hành còn chưa đi!

Cố Linh Quân lăn long lóc bò dậy, lại phát hiện bên cạnh rỗng tuếch, nhìn nơi nơi, cũng không thấy bóng dáng Tiêu Dục Hành đâu.

"Bệ hạ ở đâu?" Cố Linh Quân nghi hoặc hỏi.

Dựa theo thường ngày, hắn đều sẽ lặng yên không một tiếng động đi thượng triều, tùy ý nàng tiếp tục ngủ đến tự nhiên tỉnh.

Lục Trúc nghe nàng hỏi như đi trong sương mù, cột màn giường, hỏi ngược lại: "Tối hôm qua bệ hạ không ngủ ngon sao, tại sao lại nói những ời kỳ lạ như thế?"

Cố Linh Quân nghi hoặc càng nặng, muốn hỏi tiếp, nhưng màn đã bị cột lên, nàng thấy rõ khung cảnh bên ngoài, nháy mắt ngạc nhiên.

Đây là đâu?

Hồi nãy cách màn giường nên không nhìn rõ khung cảnh bên ngoài, sau khi cột lên mới phát hiện, tuy không gian lớn bé đều giống, nhưng trang trí lại hoàn toàn khác xa.

Trong cung điện của nàng lúc nào cũng chất đầy châu báo quý hiếm, nhưng con mắt thẩm mỹ của Cố Linh Quân có level rất cao, thường xuyên thay đổi trang trí trong cung. Cung điện của nàng tinh xảo nhưng lại không mất ưu nhã.

Mà cung điện trước mắt này, đập vào mắt đều là ánh vàng rực rỡ, như nằm trong một kho vàng.

Khoa trương nhất chính là, ngay cả chén trà trên bàn đều được khảm một viên trân châu to đùng. Đột nhiên bị ánh sáng nhà giàu mới nổi lóe mù mắt

Nàng đang ở nơi nào đây?!

"Bệ hạ, đã đến giờ, nên rửa mặt chải đầu trang điểm rồi."

Nàng có thể khẳng định, "Bệ hạ" trong miệng Lục Trúc chính là nàng, trong lòng Cố Linh Quân sinh ra bất an, hơi chút khủng hoảng hỏi: "Ngươi kêu ta là Bệ hạ?"

"Đúng vậy ạ, đây là chuyện đương nhiên rồi. Trừ bỏ ngài, Đại Chu còn có ai là bệ hạ nữa sao?!" Lục Trúc nghi hoặc, nhìn nàng trả lời.

Trong nháy mắt, trong đầu Cố Linh Quân hiện lên vô số suy đoán, hít một hơi thật sâu, lại hung hăng nhéo bắp đùi.

Đau!

Không cần xem cũng biết khẳng định là đỏ lên, nhắm mắt lại, rồi mở to ra, vẫn còn ở nơi này.

Không phải mơ.

Chạy đến trước bàn trang điểm, nhìn vào gương đồng, mặt vẫn vậy, nhưng lại tạo cho người khác có cảm giác là hai người khác nhau.

Nếu nói nàng quyến rũ nhưng lại không mất hồn nhiên, mà người trong gương… Khóe mắt hếch lên trời, vênh váo tự đắc, rất giống như "nhà giàu mới nổi ở trấn trên".

Người ở hoàn cảnh lạ lẫm, luôn theo bản năng ỷ lại người hoặc đồ vật quen thuộc. Nhìn gương mặt Lục Trúc xuất hiện trong gương, lúc này Cố Linh Quân mới phát hiện, Lục Trúc ăn mặc không giống ngày thường.

Ngay cả biểu tình cũng rất lạ, ít khi nói cười, thậm chí có chút nghiêm túc, căn bản không phải Lục Trúc dịu dàng đáng yêu của nàng.

"Đặng công công đâu?" Cố Linh Quân thật cẩn thận mở miệng hỏi, còn không biết có bao nhiêu "Kinh hỉ" đang chờ.

Lục Trúc nhăn chặt mày, thở dài: "Bệ hạ, đã sắp tuyển phu, cũng không thể giống như trước kia, muốn làm gì thì làm, chuyện khác chờ sau này lại nói, được không?"

Cố Linh Quân theo bản năng đồng ý, nhưng ngay sau đó mới phản ứng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!