Chương 37: (Vô Đề)

Dẫn đầu đi ở đằng trước chính là hai cung nhân, giống như hướng dẫn viên, vừa đi vừa cung kính giới thiệu.

Cố Linh Quân đi bên cạnh Tiêu Dục Hành, bị mọi người vây quanh, phía sau còn kéo theo một cái đuôi thật dài.

Nét mặt của đám người đó đều thể hiện sự tươi cười đầy khéo léo, thỉnh thoảng còn kề tai nói nhỏ.

Cũng không biết có phải hay không vì phối hợp với nàng, mà bước chân của Tiêu Dục Hành chỉ bằng một nửa so với ngày thường. Mọi người đi hết nửa ngày, khó khăn lắm mới đi chưa đến một nửa vườn mai.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Người xung quanh dường như đều biến mất, trong trời đất băng tuyết này chỉ còn lại có hai người bọn họ, tốc độ nhảy của trái tim trong lồng ngực càng lúc càng nhanh.

Nàng khoác áo choàng dày rộng, che giấu hai bàn tay đang nắm lấy nhau, chỉ là nhẹ nhàng nắm, như gần như xa, nếu không có độ ấm, Cố Linh Quân sẽ cho rằng đây là ảo giác.

Giống như vừa rồi, nàng bị hòn chôn trong nền tuyết vấp ngã, Tiêu Dục Hành tay mắt lanh lẹ, đỡ nàng đứng thẳng.

Có lẽ là giấc mơ hồi sáng kéo dài đến tận bây giờ, có lẽ là vừa mới nãy bị Cố Tranh quấy nhiễu nên đầu óc có chút hỗn loạn. Đầu óc của nàng nóng lên, mơ màng hồ đồ, tránh thoát bàn tay đang vịn đỡ cánh tay nàng, sau đó nhét bàn tay mình vào trọn trong lòng bàn tay Tiêu Dục Hành.

Chờ Cố Linh Quân phản ứng lại đây, vẻ mặt nàng đã trợn mắt há hốc mồm.

Tiêu Dục Hành ánh mắt nặng nề, nhìn nàng thật sâu, quan tâm lo lắng nói câu: "Không sao, tiếp tục đi."

Nhưng tay lại nắm chặt không buông.

Hai người khoác áo choàng dày, trùng hợp che lắp phần tay, cũng che tầm mắt một đám người phía sau, bọn họ chỉ cho rằng bệ hạ và Quý Phi chỉ là thân mật dựa sát vào nhau đi gần cho ấm.

Chỉ có hai cung nhân đi đằng trước kia, quay đầu lại nhìn, trong mắt có hơi hơi kinh ngạc.

Lần đầu tiên Cố Linh Quân hy vọng… Con đường này có thể không có khúc cuối, cứ như vậy đi xuống mãi là được.

***

Cố Linh Quân từng tổng kết ra một định luật, mỗi khi nàng chờ mong đừng có người tới quấy rầy hoặc là không hy vọng nhìn thấy người nào đó… Thì, giây tiếp theo người này sẽ xuất hiện.

Giống như có người cố tình sắp xếp vậy.

Quả nhiên, trong lòng vừa mới dâng lên ý nghĩ này, thì phía sau đã truyền đến một trận ồn ào. Từ xa dần dần tiến tới gần bọn họ.

Tiêu Dục Hành buông tay nàng ra, quay đầu lại nhìn.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thấy có một người bị đuổi theo, nghiêng ngả lảo đảo chạy vội, như muốn chạy ngược trở về, nhưng lại bị nhóm người kia vây quanh buộc hắn phải đi về phía trước.

Biến cố này lập tức khiến cho cung nhân hoảng loạn, trong nháy mắt, đoàn người đi phía sau đều xông tới, hô lớn: "Hộ giá".

Thật ra, ngắm mai có đến mấy vị võ tướng, cho nên không cần quá mức lo lắng đến sự an toàn, họ cũng không mang theo thị vệ đi cùng. Cho đến khi người nọ bị cưỡng chế đè xuống quỳ gối trước mặt, mọi người mới phát hiện, chỉ là một tiểu thái giám, dáng người suy nhược, sắc mặt tái nhợt.

Tiêu Dục Hành nhíu mày: "Chuyện gì?!"

Trương Đức Phúc cũng là vẻ mặt sốt ruột, đang muốn tra hỏi tiểu thái giám này, nhưng ông chưa kịp mở miệng, thì có một giọng nữ dịu dàng từ phía sau mọi người truyền đến.

"Thần thiếp xin Bệ hạ thứ tội."

Đám người tự động nhường ra một con đường, thì thấy một nữ tử chậm rãi đi tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!