Cố Linh Quân sớm đã quen làm bình hoa ở trong các bữa tiệc, cho nên nàng tưởng hôm nay cũng giống như những lần trước, treo lên nụ cười tươi trên mặt, đoan trang ngồi yên.
Nhưng vai chính hôm nay chính là Cố Tranh, Cố tiểu tướng quân mới vừa quay trở lại kinh thành, còn có ngàn tơ vạn sợi liên quan đến nàng, trong lúc mọi người nói chuyện vẫn là thỉnh thoảng sẽ bị nhắc tới.
Nếu là có người cẩn thận quan sát, thì sẽ phát hiện hôm nay nàng có chút khác thường, gương mặt vẫn luôn ửng đỏ.
Cố Linh Quân chưa bao giờ nếm thử một bữa tiệc cố gắng hết sức gồng người mà vẫn luôn bất an như thế, còn luôn ngóng trông sớm kết thúc.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng chuẩn bị hết nửa ngày, nàng mới thở sâu, nói nặng thật cẩn thận: "Hoàng Thượng, sáng nay..."
Tiêu Dục Hành nghiêng đầu nhìn nàng.
Cố Linh Quân ngẩn ra, ngắt đoạn lại nói tiếp: "Sáng nay thần thiếp tưởng còn đang trong giấc mơ."
Đáy mắt Tiêu Dục Hành nhiễm đầy ý cười, khóe môi hơi cong, môi mỏng phun ra hai chữ: "Trong giấc mơ?"
Cố Linh Quân ảo não cắn cắn môi trong vô thức.
Đúng vậy, ở trong giấc mơ… Nàng làm chuyện này với hắn, không phải nói rõ nàng có lòng dâm tà sao?!
"Đêm nay Quý Phi hãy từ từ giải thích sau." Nghe xong câu cuối cùng trong lòng nàng, Tiêu Dục Hành nói một câu làm lòng nàng càng nặng trĩu.
Cố Linh Quân cúi đầu, từ bỏ giải thích, trong lòng tràn đầy bất an, hối hận, làm nàng có cảm giác bản thân là tên cướp bá đạo độc ác, không những vào nhà cướp của, còn cưỡng bức gái nhà lành.
Nàng không thấy được chính là, sau khi nghe câu "cưỡng bức gái nhà lành" nụ cười trên mặt Tiêu Dục Hành càng đậm.
Cố Tranh ngồi phía dưới, thu hết tất cả vào đáy mắt, hơi khép mắt cúi đầu, lộ ra một nụ cười châm chọc nghiền ngẫm.
***
Cố Linh Quân còn tưởng rằng, chờ đến khi bữa tiệc kết thúc, mọi người ai về nhà nấy. Rốt cuộc mùa đông lạnh giá, trời tuyết đất đóng băng, cũng không có hoạt động giải trí gì.
Nhưng đến khi biết được còn có hoạt động ngắm mai, Cố Linh Quân cảm thấy bản thân mình nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Nàng dời ánh mắt hy vọng ký thác ở trên người Cố Tông Võ, theo lý một đám quân nhân chắc là không có hứng thú gì với mấy vụ văn nhã này mới đúng.
Nhưng mà không ngờ, Cố Tông Võ lại vô cùng hứng thú, sang sảng cười nói: "Thật tình cờ, thần ở Tây Bắc nhiều năm, vẫn luôn đều nhìn thấy cát bụi hoang sơ, cũng đã rất nhiều năm không được ngắm mai rồi. Hôm nay chúng ta học theo đám văn nhân, học đòi văn vẻ một chút, hahaha."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Linh Quân vào vườn mai, cố ý đi chậm vài bước, kéo ra một khoảng cách với đám người Tiêu Dục Hành.
Tuy không có hứng thú, nhưng vừa đặt chân vào vườn mai, hai mắt Cố Linh Quân vẫn là nhịn không được trước sáng ngời ngợi.
Tối qua tuyết đổ suốt đêm, bao phủ toàn bộ mặt đất, lớp tuyết dầy gần năm centimet. Tuy đã sau giờ ngọ, nhưng ánh sáng mùa đông cũng không gây khó chịu, mà ngược lại càng thêm ấm áp phần nào.
Hoa mai khắp vườn đã nở hơn phân nửa, giữa phông cảnh trắng xoá xuất hiện những đóa hoa mai màu hồng đào, vô cùng độc đáo.
Không khó để nhìn ra người làm vường đã cẩn thận chăm sóc chúng nhường nào, nhiều đóa hoa mai đều lớn nhỏ bằng nhau, chia thành từng khoảng cách thích hợp.
Cố Linh Quân duỗi tay chạm vào, lớp tuyết dính trên đóa hoa mai màu hồng đào rơi xuống trong tay nàng, lạnh đến mức làm nàng run rẩy toàn thân.
Lục Trúc lấy ra áo khoác lông cáo, choàng lên người nàng, đứng bên cạnh cẩn thận nâng đỡ không làm nàng té ngã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!