Chương 33: (Vô Đề)

Lăng Hựu Tình ngồi tạu cung của Cố Linh Quân cũng đã có một đoạn thời gian, vẫn duy trì động tác cầm chén trà trong tay, lặng im không nói một từ nào. Ngay cả Cố Linh Quân, dù có quan sát nàng ta vài lần thì cũng không có phát hiện gì.

Ngồi ở bên cạnh, Liễu Phiêu Phiêu thiếu kiên nhẫn, hỏi: "Vậy mà có thể ở chỗ của nương nương gặp được Lăng tần, thật đúng là bất ngờ mà."

Tiền triều có đảng phái đấu tranh, nữ nhân trong hậu cung cũng đấu đá không kém. Sau khi vào cung, lấy Lăng Hựu Tình cầm đầu, hình thành một đoàn thể nhỏ. Phần lớn đều là gia tộc xuất thân quan văn, chức vị trong triều cũng không thấp.

Một đám người tự cao tự đại, tự cho bản thân xuất thân cao quý hơn những người khác, đối với các nàng, chỉ có lợi ích gia tộc và Hoàng Thượng, còn lại đều là con kiến trong mắt họ.

Nghĩ đến những chuyện xảy ra sau đó, Liễu Phiêu Phiêu khóe miệng nhịn không được cong cong.

Chính là Quý Phi độc sủng, mỗi ngày bọn họ chỉ có thể ngồi ở trong cung thêu hoa, bên ngoài vẫn là hòa bình yên lặng, còn sau lưng thì đã sớm mắng chửi không dứt. Nhưng Lăng Hựu Tình thật không hổ danh là người cầm đầu, vẫn luôn bình tĩnh ổn định.

Khoảng thời gian trước không ít người giữa đường phản chiến, chạy tới chỗ Quý Phi xum xoe, cũng không thấy nàng ta có hành động gì.

Vốn dĩ Liễu Phiêu Phiêu còn có một hai phân kính trọng nàng ta, không nghĩ tới hiện tại...

Nhìn người đang cầm chén trà mãi không buông cũng không nói chuyện kia, lại liếc nhìn Cố Linh Quân.

Chắc là chồn chúc tết gà rồi, nương nương bọn họ tốt bụng hồn nhiên như vậy, không rành chuyện đời, nếu là bị thứ người bụng dạ đen tối này cố ý hãm hại thì làm sao bây giờ? Nàng phải đề phòng giúp nương nương mới được, Liễu Phiêu Phiêu âm thầm nghĩ.

Lăng Hựu Tình nhận thấy được nhiều ánh mắt tìm tòi nghiên cứu từ khắp nơi trong phòng này nhìn chằm chằm vào người nàng, hít thật sâu một hơi, bình ổn cảm xúc.

Trước khi tới đã chuẩn bị tâm lý một hồi lâu, nhưng vừa bước vào trong cung của Cố Linh Quân, nàng đã cảm giác cả người không thích hợp, ngay cả hô hấp cũng cảm giác có chút khó khăn.

"Lăng tần tới có việc gì?" Thấy Lăng Hựu Tình chậm chạp không trả lời, Cố Linh Quân cũng hỏi lại thêm lần nữa.

Lăng Hựu Tình áp xuống cảm xúc phức tạp dưới đáy mắt, xả ra một nụ cười, nói: "Ngày gần đây ở trong cung rảnh tới không có việc gì làm nên cả gan vẽ một bức tranh về nương nương, mong nương nương không nên trách tội, hôm nay là cố ý đưa tới để nương nương nhìn xem."

Thấy Lăng Hựu Tình nhìn mình cười, Cố Linh Quân đã cảm thấy quái lạ, lại nghe nàng ta một ngụm một cái nương nương tới nương nương lui, thì càng thêm kinh ngạc, trong lòng cũng cảnh giác vài phần.

Mọi người đứng bên cạnh càng giống như nghe được chuyện lạ nhân gian, trên mặt khiếp sợ không hề che giấu.

Lăng Hựu Tình tất nhiên là nhìn thấy, nhưng cũng chỉ có thể xem như bản thân bị mù tạm thời. Từ tùy tùng nha hoàn lấy ra bức tranh cuộn tròn, đặt lên bàn, chậm rãi mở ra.

Bức tranh cuộn tròn từ từ mở ra, một chút một chút xuất hiện nội dung bên trong.

Ánh mắt của mọi người trong phòng đều tụ tập tại đây, kinh ngạc nhất, kích động nhất không ai khác chính là Cố Linh Quân và Liễu Phiêu Phiêu.

Cố Linh Quân: Đây mới là nét vẽ tả thực mà mình muốn họa sư vẻ ra! Đẹp, quả thực chính là bức tranh vẽ thần tiên! Không biết có thể vẽ thêm một bức tranh giống như vầy nữa hay không?!

Liễu Phiêu Phiêu: A! Sao có thể vẽ nương nương đẹp đến như vậy, nếu nàng ta có thể vẽ ảnh bìa hay tập tranh ảnh về nương nương và Hoàng Thượng thì tốt biết mấy?!

Đây là bức tranh mỹ nhân ngắm hoa, nữ tử trong tranh có tám phần giống với Cố Linh Quân, váy dài phết đất tầng tầng chậm rãi bung xõa bay theo gió, sau lưng là một vườn hoa, nhất thời phân biệt không rõ là hoa đẹp, hay là người đẹp hơn hoa.

Lăng Hựu Tình nhìn thấy phản ứng của mọi người, là tự hào đan xen bi phẫn.

Nàng khổ luyện cầm kỳ thư họa nhiều năm, sau khi vào cung không hề có đất dùng võ, thế nhưng lưu lạc đến mức vẽ tranh cho "kẻ địch".

Trong nhà gửi thư, tình cảnh của phụ thân ở trên triều đình càng thêm xấu hổ, thậm chí là tràn ngập nguy cơ. Mẫu thân vẫn luôn miệng dặn dò, nàng ở trong cung phải tiếp cận Cố Linh Quân tạo mối quan hệ tốt đẹp, không thể trở mặt.

Càng phải nắm chặt cơ hội, giành được sự yêu thương từ Hoàng Thượng. Tuy nàng không muốn, cũng không thích hạ thấp địa vị bản thân lấy lòng con cháu quan võ thô lỗ không có gia giáo, nhưng cũng đành phải nhẫn nhục phụ trọng.

***

Tục ngữ nói, duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười, chẳng sợ biết đây là gương mặt cất giấu tiếu lí tàng đao, sắc mặt của Cố Linh Quân và Liễu Phiêu Phiêu cũng hòa hoãn dần xuống.

Cảm thấy ngoài ý muốn còn có Lăng Hựu Tình, không nghĩ tới một bức tranh là có thể đạt được hiệu quả như vậy. Nhớ tới lúc nàng mới vừa bước vào, nhìn thấy mấy người bọn họ đang ngồi chơi chút đồ vật hiếm lạ cổ quái, lại kết hợp với những tin đồn nàng nghe được đoạn thời gian gần đây.

Lăng Hựu Tình cầm chén trà trên bàn lên, khép hờ mắt uống một hớp. Hừ, dù sao cũng chỉ là thứ ngu ngốc chỉ có bề ngoài là coi được, không khó để nàng dắt mũi chơi xoay vòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!