Chương 32: (Vô Đề)

Tin Tấn Vương tự sát ở trong thiên lao chính thức dán bảng cáo thị công bố cho dân chúng biết, vốn dĩ chuyện hắn tạo phản tuy không chính thức định tội, nhưng đã sớm không phải bí mật gì.

Dân chúng đối với hành động này của hắn tất nhiên là phỉ nhổ mắng chửi, những người mua sách ủng hộ Tân Vương trong lòng hối hận muốn chết. Có người thì xé rách, có người thì đốt sách, tác giả sáng tác thì lập tức phủi sạch quan hệ, sợ bị liên lụy.

Hầu hết số còn lại là xem náo nhiệt, cảm khái vị Tấn Vương phi kia, tiếc hận còn chưa nếm mùi đêm tân hôn đã biến thành tù nhân.

Nhưng dân chúng đều nhất trí đứng thành hàng phía Tiêu Dục Hành, không có phản ứng lớn lắm về chuyện Tấn Vương tự sát.

Mà ở trong chúng triều thần lại rất bình tĩnh, ngoài miệng đều nói "Tấn Vương không phải người".

Nhưng sau khi nghe lời đồn đãi len lỏi khắp nơi trong nhân gian, trong lòng đều có chút ý nghĩ. Ai cũng mang tâm trạng như chim sợ cành cong, hồn vía lúc nào cũng không ổn định, nghe hoàng đế ho một tiếng là ba phách bay mất tiêu. Lúc lên triều lúc nào cũng ngắm sắc mặt rồng, chỉ một cái nhíu mày cũng sợ đến mềm chân, không dám nhiều lời một câu.

Gần đến năm mới, vốn là có nhiều việc, hiện giờ còn cành mẹ đẻ cành con, tuy Tiêu Dục Hành chăm chỉ làm việc, nhưng chính vụ cũng cao như núi, hết chồng này đến chồng khác.

Tiểu thái giám ôm một chồng tấu chương nặng dày, đặt lên bàn, thở cũng không dám thở.

Nhưng giờ phút này Tiêu Dục Hành lại nghe một giọng nói đột ngột vang lên: "Hôm nay lại nhiều tấu chương như vậy, Hoàng Thượng nhất định phải xử lý đến nửa đêm rồi, lại không thể ngủ đủ giấc."

Lại nghe được một giọng nói khác: "Ấy dà, sao tiểu thái giám này lại ngốc như vậy, còn không trộm giảm bớt tấu chương hôm nay, ngày mai lại đưa đến cũng được mà?!!!"

Nhưng nhìn từ mặt ngoài, mọi người đều là cúi đầu ngoan ngoãn, không có một chút khác thường.

Như là bị kim đâm mạnh vào đầu, Tiêu Dục Hành đột nhiên cảm nhận được một trận đau đớn, chịu đựng không khoẻ, vẫy lui một đám thái giám cung nữ.

Trương Đức Phúc vẫn luôn cẩn thận lưu ý vội vàng rót chén nước, sốt ruột hỏi: "Bệ h ạ thân thể không khoẻ? Lão nô đi kêu thái y ngay?"

"Không cần." Tiêu Dục Hành toát ra mồ hôi đầy đầu, sắc mặt cũng có chút thay đổi.

"Bệ hạ làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?" Trương Đức Phúc chỉ có thể nhìn lo lắng suông.

Hỏi một đằng, Tiêu Dục Hành trả lời một nẻo: "Tiểu thái giám vừa mới nãy… Trẫm cũng có thể nghe được tiếng lòng của hắn."

Trương Đức Phúc giật mình, muốn nói gì đó, lại nhìn thấy Tiêu Dục Hành hai tay đỡ nơi chống tay trên ghế rồng, mới phản ứng lại đây: "Hoàng Thượng lại đau đầu?"

Khi còn bé, Hoàng Thượng cũng đã có năng lực nghe tiếng lòng của người khác, ông còn tự an ủi bản thân, rằng Hoàng Thượng có năng lực đó cũng không phải vô dụng, ít nhất có thể phân biệt được thật giả.

Nhưng sau đó ông lại phát hiện, năng lực này kèm theo một loạt triệu chứng đau đầu, khi nặng khi nhẹ. Lúc Bệ hạ còn nhỏ còn chưa có năng lực nhẫn nại như hiện nay, một khi lên cơn đau đớn thì toàn hiện ra ở trên mặt, theo hình dung thì cảm giác giống như bị hơn một ngàn cây kim cùng lúc đâm vào trong đầu.

Theo bệ hạ dần dần lớn lên, năng lực này cũng yếu dần, không hề nghe được tiếng lòng của mỗi người nữa, cũng đã lâu không tái phát cơn đau, lại không ngờ hôm nay sẽ đột nhiên tái phát.

"Bệ hạ, hay là ngài cho người đến chùa thiên lộ mời lão trụ trì đến xem thử?" Trương Đức Phúc đề nghị, lúc trước vẫn là trụ trì liếc mắt một cái nhìn ra bệ hạ khác thường, có lẽ có thể có phương pháp giải quyết.

Không ngờ Tiêu Dục Hành lại lắc đầu.

Trương Đức Phúc gấp đến độ đi qua đi lại, cũng đổ mồi hôi ướt nhẹp toàn thân. Đột nhiên một ánh sáng chợt lóe, ánh mắt sáng ngời, có chút vui mừng nói: "Hay là mời Quý Phi nương nương lại đây?"

Mỗi khi Bệ hạ và Quý Phi ở bên nhau, rõ ràng càng thả lỏng cùng vui vẻ.

Trong đầu Tiêu Dục Hành hiện lên nụ cười tươi của Cố Linh Quân, lại nhìn nhìn tờ giấy màu hồng nhạt nho nhỏ được cất giấu trong chiếc hộp đang đặt trên bàn kia, lấy ra một tờ, mở ra.

Mặt trên là nét chữ quen thuộc, từng nét bút viết đến tinh tế. Bên dưới góc phải còn vẻ một hình nho nhỏ, một gương mặt tươi cười, tay xoa xoa eo, sợ người đọc duy nhất là hắn xem không hiểu, còn tri kỷ ghi chú hai chữ"Đắc ý" bên cạnh.

Tiêu Dục Hành đáy mắt dần dần sinh ra chút ý cười, triệu chứng đau đầu cũng chậm rãi giảm dần.

Đợi sau khi bình phục, thu hồi tờ giấy, nói: "Đừng đi quấy rầy nàng, việc này cũng đừng để nàng biết."

***

Mà đang ở trong cung của mình, Cố Linh Quân lại ước gì có người đến quấy rầy, vừa nghe âm thanh đẩy cửa, nét mặt ngay từ đầu có chút uể oải ỉu xìu giờ treo lên tí ti chờ mong. Thấy người đi vào là tiểu thái giám thêm than lửa, lập tức cảm thấy thất vọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!