Chương 21: (Vô Đề)

Cố Linh Quân tùy ý liếc mắt một cái, không có hứng thú đọc.

- -- "Chắc là âm mưu gì nữa đây?!"

Nhưng vẫn nhịn không được hỏi ra vấn đề nghẹn đã lâu ở trong lòng nàng: "Hoàng Thượng, Tấn Vương thật sự tạo phản sao?"

Tiêu Dục Hành cười, hỏi ngược lại: "Vậy theo cái nhìn của nàng, như thế nào mới tính là thật sự tạo phản?"

Cố Linh Quân vừa động não suy nghĩ, vừa trả lời: "Chiêu binh mãi mã, xây dựng thực lực lớn mạnh. Trên triều đình muốn thu mua nhân tâm, mượn sức triều thần. Vào lúc quan trọng còn có thể mời những người đoc sách tạo danh tiếng."

Rốt cuộc lực lượng dư luận không phải trò đùa.

Nói xong, nhìn sang Tiêu Dục Hành, thì thấy khóe môi anh hơi cong: "Rất quen thuộc ha."

Cố Linh Quân: "... "

Cố Linh Quân tự động xem nhẹ, nói tiếp: "Những cái đó đều chỉ là suy nghĩ ngu ngốc của thần thiếp. Nhưng có một chuyện thần thiếp vẫn luôn nghĩ không ra, tại sao Tấn Vương lại muốn mưu phản?"

- -- "Làm Vương gia không tốt sao? Thân phận cũng rất tôn quý, an phận sống cuộc sống bình thường có thể tồn tại thêm vài năm."

- -- "Làm hoàng đế mỗi ngày đều dậy sớm, thức khuya, cả năm không có ngày nghỉ. Còn phải luôn đề phòng người khác có lòng tạo phản, lại phải hao tâm tốn sức giải quyết chuyện hậu cung lục đục với nhau."

- -- "Sau khi chết còn phải lo lắng người đời sau đánh giá."

"Có vài người không biết tự lượng sức mình, còn có ý nghĩ không an phận."

Cố Linh Quân nghĩ nghĩ lại hỏi tiếp: "Tấn Vương dựa lực nhà mẹ đẻ?"

Nếu muốn tạo phản, tất nhiên không thể thiếu nhà mẹ đẻ tay cầm binh quyền. Nhưng ở trong trí nhớ của nàng, chức vụ trong triều của nhà mẹ đẻ Tấn Vương cũng không cao.

Trên mặt Tiêu Dục Hành đã mất hết tươi cười, giọng lạnh nhạt nói: "Mẹ ruột hắn khi còn sống cũng không được yêu thương, lúc hắn ba tuổi đã qua đời vì bệnh nặng. Sau đó được tiên đế giao cho Hoàng Hậu đời thứ nhất nuôi dưỡng, không có mối quan hệ chặt chẽ nào với nhà mẹ đẻ."

- -- "Tiên đế từng có hai đời Hoàng Hậu? Mẹ ruột Tấn Vương thật là qua đời vì bệnh nặng?"

Cố Linh Quân cảm giác đợc bên cạnh đột nhiên xuất hiện "Áp suất thấp", yên lặng tiêu hóa "bí mật Hoàng gia", ở trong đầu não bổ phim cung đấu dài 80 tập, có một đống nghi vấn nhưng lại không dám hỏi thêm.

Nhưng nàng chú ý, mỗi khi nhắc tới tiên đế, giọng điệu của Tiêu Dục Hành vô cùng lạnh nhạt.

Cố Linh Quân cố ý muốn chuyển sang đề tài khác, nhìn về phía chồng giấy thật dày nằm trên bàn, hỏi: "Hoàng Thượng, đây là cái gì vậy?"

- -- "Chẳng lẽ Hoàng Thượng cũng phải xem sổ sách?"

Tiêu Dục Hành cầm lấy hai quyển sổ trên cùng, mở ra đặt ở trước mặt nàng.

Cố Linh Quân cúi đầu nhìn, bắt đầu đọc từ trái sang phải, nhìn một hồi, nàng phát hiện...

"Hoàng Thượng, đây không phải là... Bài thi khoa cử sao?"

Tiêu Dục Hành gật đầu.

Cố Linh Quân nghiêm túc đọc, mở to hai mắt lại nhìn lại xem, tên bị phong kín, nét chữ xinh đẹp ngay ngắn, một bên nét chữ dứt khoát, một bên lại dịu dàng mềm mại, nhìn chữ viết có thể liên tưởng đến người viết, còn nội dung... Nàng đọc không hiểu.

"Hoàng Thượng … Ngài …" Cố Linh Quân không rõ nguyên do.

Tiêu Dục Hành lộ ra tươi cười làm nàng lo sợ bất an, quả nhiên sau đó nghe anh nói: "Toàn bộ bài thi, trẫm cho rằng này hai người này nổi trội hơn những người khác. Nếu hai người này trúng tuyển, Quý Phi cho rằng ai đứng nhất."

Cố Linh Quân: "... "

Cố Linh Quân lại cố sức xem xem đọc đọc nhìn nhìn, cau mày, nhưng vẫn chìm trong sương mù, không hiểu nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!