Chương 12: (Vô Đề)

Tuy nói là giữa đường dựng lều trại, nhưng một chút cũng không đơn sơ, trên thảm lông mềm mại là những vật cụ bằng gỗ cần thiết trong nhà. Có lẽ là vào khu vực săn bắn nên nhiệt độ không khí hơi thấp, cung nữ còn tri kỷ mà chuẩn bị mấy bếp lò nhỏ tạo ra ấm áp.

Cố Linh Quân mới vừa đi vào, một đám cung nữ đã chờ sẵn ở đó, lập tức nhào lên như tổ ong chào đón nàng, còn nâng đỡ nàng đến trên giường nhỏ.

Mát xa hai vai, châm trà rót nước.

Bị cho qua một bên, Đặng công công và Lục Trúc: " … "

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Không được nàng cho phép, các nữ nhân quay xung quanh chí chóe nói không ngừng ở bên tai nàng tất nhiên là không thể đi vào theo.

Rốt cuộc đôi tai của Cố Linh Quân đã được yên bình.

***

Cố Linh Quân nghỉ ngơi một hồi lâu, đang mơ màng sắp ngủ thì bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào đầy hưng phấn của tiểu thái giám: "Hoàng Thượng đã trở lại!"

Cố Linh Quân bỗng nhiên trượt tay chống đầu gật thật mạnh một cái thiếu chút chổng vó, nháy mắt bừng tỉnh, cũng vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, lại phát hiện con đường phía trước đã trống rỗng, nửa hạt bụi cũng thấy.

Đương nhiên, nghe tiếng hô ra tới cũng không chỉ có mình nàng mà quân đoàn nữ nhân kia cũng ào ra, cũng mang biểu cảm sốt ruột nhìn xung quanh.

Đang lúc mọi người lấy ánh mắt khiển trách tiểu thái giám "Nói dối quân tình", mặt đất hơi hơi rung động lên, bụi bắt đầu hình thành bay tứ tung trong không khí.

Loáng thoáng truyền đến tiếng vó ngựa vội vàng, chỉ chốc lát, âm thanh từ xa tới gần, bóng dáng một đoàn người thúc giục ngựa cũng xuất hiện ở trước mắt.

Tiêu Dục Hành dẫn đầu, sau đó là một đám đại thần.

Nháy mắt, đám người kia đã chạy tới khu lều trại, Tiêu Dục Hành thít chặt dây cương cách nơi nàng đứng khoảng mười mấy mét, xoay người xuống ngựa.

Mặc quần áo săn bắn màu đen xen lẫn chỉ thêu vàng, dáng người Tiêu Dục Hành càng cao ráo phong độ, khí chất không giống người thường, làm lu mờ đám người đứng xung quanh hắn.

Có lẽ là mới từ khu vực săn bắn về, thế cho nên nét mặt của Tiêu Dục Hành mơ hồ mang theo một chút sát khí.

Nhưng khi hắn đi đến trước mặt nàng, nhìn về phía nàng, vẫn là nhỏ giọng hỏi.

"Sao lại ra đón làm gì?"

Tiêu Dục Hành vừa nói vừa duỗi tay thay nàng sửa sang lại áo choàng. Mới vừa rồi, trong lúc vội vàng Lục Trúc giơ tay lấy áo choàng khoác đại lên người Cố Linh Quân.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Không cần xem, Cố Linh Quân cũng cảm nhận được ánh mắt ái muội của cả đám người vây xung quanh.

Nàng vừa định trả lời, thì Đặng công công đứng ở một bên gấp không chờ nổi tùy thời chờ ra lệnh đã giành trước một bước, gương mặt tươi cười nói: "Nương nương vẫn luôn ngóng trông Hoàng Thượng trở về, vừa nghe được tin tức đã lập tức chạy tới chờ."

Quân đoàn nữ nhân phía sau cũng phối hợp nói theo.

"Đúng vậy thưa Hoàng Thượng, thần phụ thấy nương nương đều phái người ra tới nhìn rất nhiều lần."

"Đúng vậy thưa Hoàng Thượng, khó trách lúc đi săn thần phụ thấy nương nương không có hứng thú gì hết, thì ra là nhớ Hoàng Thượng!"

Mặt Cố Linh Quân nóng lên, nhanh chóng nhắm hai mắt làm lơ, ra vẻ chuyện này nàng không biết.

Chỉ thấy ánh mắt từ bốn phía đều là ngầm ý không thể nói, vẻ mặt tươi cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!