Chương 7: Tảo yến! Cùng Hoàng Thượng so chiêu

Xem tranh vẽ mỹ nhân của cả nước, tùy tiện chọn trúng nàng.

Lý do chọn nàng cũng rất đơn giản, bởi vì nhà nàng ở trong triều không có ai làm quan, cha truyền con nối, cũng chỉ là chức Thành chủ bé tẹo ở Hoài Thành xa lắc xa lơ, sẽ không uy hiếp tới Hoàng vị của hắn, cũng sẽ không làm cho quyền lực của hắn bị phân tán. Mặc dù là sủng hảnh, cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.

Mộ Dung Cảnh hoàn mỹ khóe miệng nhẹ giương lên không khỏi cười châm chọc, đây chính là Hoàng Hậu của hắn? Thô lỗ không chịu nổi?! Một chút phong phạm khuê tú (*phong thái thanh tú nơi khuê phòng*) cũng không có, may là, hắn cũng không muốn nàng làm mẫu nghi thiên hạ! Nghĩ đến đây, sự "ngoại lệ" của nàng lúc trước đã làm hắn bất mãn, giờ như được cân bằng lại.

Cân bằng lại rồi trong lòng hắn lại xuất hiện một nghi hoặc…… Nữ nhân như vậy mà cũng có người thích sao?

Mày kiếm khẽ nhíu lại, hắn rời đi.

Lúc này đây không có quay lại nữa.

******

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn.

Trầm Tố Nhi vừa mới ngủ chưa được bao lâu đã bị các cung nữ đánh thức. Nàng không muốn dậy, người ko quen dậy sớm, nhưng ko dậy được cũng phải dậy a, thật miễn cưỡng đứng lên.

Súc miệng, rửa mặt, chờ thay y phục, sau đó bị ấn xuống trước bàn ngọc ngồi trang điểm.

Lúc nàng vẫn còn mơ mơ màng màng, khuôn mặc đã được trang điểm lộng lẫy hoa lệ, cuối cùng cài vào đầu nàng cây trâm phượng (*trâm của Hoàng Hậu đó*) cùng mấy trâm hoa nở rộ, cung nữ phụ trách trang điểm mới cung kính hỏi: "Nương nương, ngài xem còn gì sai sót ko ạ?"

Trầm Tố Nhi lúc này mới ý thức được mình đang ngồi trước bàn trang điểm, nâng mắt lướt nhìn qua gương đồng trước mặt, không khỏi ngẩn ngơ…… Thật xinh đẹp, thật sự chính là nàng sao? Khuôn mặt trong xoe, bốn tháng rồi cũng chẳng thấy đẹp thế này, vì thế tự kỷ nhìn gương trừng trừng.

"Rất đẹp, các ngươi kỹ thuật thật tốt." Cổ đại cũng có bậc thầy trang điểm sao? Cũng đúng, son phấn hình như đã có từ rất lâu. Trầm Tố Nhi nghĩ nghĩ, từ hộp gấm trên bàn, hoa văn tinh mĩ lấy ra vài món trang sức, thưởng ấy cung nữ.

Các cung nữ được ban thưởng, vui mừng vô cùng, đều cúi đầu tạ ơn.

Trầm Tố Nhi nhìn thấy, cũng cao hứng theo.

Mấy đồ này dù sao cũng không phải của nàng, thưởng nhiều cũng chẳng thấy đau lòng chút nào.

"Hoàng Thượng giá lâm!" Tiếng nói thái giám từ bên ngoài truyền vào, làm Trầm Tố Nhi thiếu chút nữa té từ ghế xuống đất.

Cái gì– hắn tại sao lại đến đây?

Nhìn cửa một hồi lâu, cũng không thấy Mộ Dung Cảnh tiến vào, thở phào một hơi.

Một lát sau, có một tiểu thái giám cung kính tiến vào, nói Hoàng Thượng ngồi trên kiệu đang chờ ngoài kia.

Trầm Tố Nhi được cung nữ dìu ra, đi ra xong mới biết, Hoàng đế sau đêm tân hôn, ngày hôm sau theo lệ thường phải đi thỉnh an Hoàng Thái Hậu. Vì thế, nàng ngay cả nhìn mặt Mộ Dung Cảnh cũng không nhìn liền vội vàng lên kiệu loan.

Cỗ kiệu do tám người nâng, đung đưa đung đưa.

Tự mình được trải qua đãi ngộ của Hoàng Hậu cổ đại, Trầm Tố Nhi có điểm vừa mừng lại vừa lo, trong lòng hô to quá đã.

Nếu bốn phía không ai, nàng khẳng định mừng rỡ đứng lên kêu to.

Chỉ là dù cao hứng thế nào, thoải mái thế nào, đáy lòng vẫn tràn ra một tia buồn phiền. Bỏ qua toàn bộ 25 năm quen thuộc, đột nhiên đi tới một nơi xa lạ cùng sống với những người xa lạ, nói có thể thản nhiên tiếp nhận cũng là dối mình gạt người mà thôi.

Nàng mỗi ngày đều nằm, thể hiện một con người siêu cấp chán chường, cũng gạt bỏ những suy nghĩ trốn tránh sự thật trong đầu.

Lúc nàng đang đắm chìm trong hồi tưởng, màn kiệu đã được hai cung nữ vén lên.

Sau khi hạ kiệu, Trầm Tố Nhi quy củ bước từng bước nhỏ. Có chút lễ nghi, bằng tri thức của nàng ở thế kỷ 21 chỉ cần coi trộm một chút căn bản ko cần học nhiều đã có thể làm theo, đứng lên cũng giả vờ được thuần thục, không đến nỗi bị xấu mặt.

Nàng đứng dưới bậc thang nhìn cung điện nguy nga tráng lệ ngói xanh trước mắt, đánh giá một chút bậc thang, cũng có hơn mười bậc. Hai bên là hai bức tượng nàng ko biết tên chắc là thú cát tường, theo bậc thang bước lên trên sẽ thấy có một cái đỉnh to ở trên cao, từ bậc đầu tiên, nhìn hai bên trái phải cứ mỗi năm bước lại có người đứng cúi đầu kính cẩn.

Ngẩng đầu nhìn lên cao, trước điện có bảng vàng ghi ba chữ to: Thiên Thọ Cung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!