Sau một lúc lâu.
"Ha ha!……" Mộ Dung Sơ Tuyết thản nhiên cười, thanh thanh trong suốt, không lẫn một chút tạp chất.
Một người ngay cả tên cũng chưa rõ, lại đem đồ vật trân quý thế này tặng đi?
Tiền tài như gió thổi!
Trên đời thực sự có người không cần như vậy sao?
Không cao hứng được bao lâu, Mộ Dung Sơ Tuyết lập tức lại chuyển qua thất vọng, mặc dù đưa tới đồ vật này, nhưng người lại mất tích, ngay cả cơ hội gặp mặt nói một câu cảm tạ cũng không có.
Nhìn bộ dáng, đối phương chắc cũng ko muốn kết giao bằng hữu với hắn, thật khiến cho người ta thương tâm a, có phải ngày đó mình hơi quá đáng? Đúng rồi! Thật giống một tên bá đạo lưu manh.
Mộ Dung Sơ Tuyết chờ rồi lại chờ, cho đến lúc ko còn thời gian, phải chạy về kinh tham gia hôn lễ của hoàng huynh, liền mang theo tiếc nuối ko gặp được người mà hồi kinh.
***********
Thời gian vô tình, rất nhanh đã qua đi.
Đại hôn của Hoàng đế toàn quốc vui sướng, mỗi nhà mỗi hộ, từ đầu đường tới cuối ngõ, đâu đâu cũng treo đèn lồng đỏ.
Trầm Tố Nhi mặc vào hỉ phục đỏ choé, mũ phượng quần áo buộc lên người nàng giống như rối gỗ, theo sự an bài của người khác nàng lăn qua lăn lại cả một ngày trời. Nàng dám khẳng định, từ lúc nàng xuyên qua cổ đại tới giờ, hôm nay là ngày vất vả nhất, cảm thán một chút, thật khó cho nữ nhân cổ đại khi kết hôn, hôn lễ cả đời người chỉ có một lần duy nhất, cắn răng mà chịu đựng.
Hiện tại, nàng bị người ta dẫn tiến vào "Động phòng" trong truyền thuyết.
Hoàng đế cùng Hoàng hậu thành hôn, dựa theo tập tục, động phòng cũng không phải ở tẩm cung của hoàng đế, mà động phòng ở chỗ quan lễ nghi an bài, ở chỗ này hoàn thành nghi lễ đại hôn.
Trầm Tố Nhi cơ bản đã quên thế giới đỏ choét bên ngoài là cái dạng gì, ngay cả âm thanh cũng cũng trở nên mơ hồ xa xa. Máy móc theo Hỉ nương ngồi ra vẻ ở tân giường, đoan trang mà ngồi chờ Hoàng Thượng đến vén Hỉ mạt (*khăn đỏ đội đầu*). Các nữ nhân đứng bên cạnh nói gì đó, dặn dò cái gì nữa, nàng một chữ cũng không nghe vào.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, phòng nhất thời đều im ắng.
Ngồi thật lâu, mông cũng có chút tê rần.
Bụng ùng ục kêu vang, đói làm cho đầu nàng thanh tỉnh một chút, "Này, Tiểu Dong? Có đó không?"
Không ai trả lời.
Lại hỏi vài tiếng, vẫn không ai trả lời.
Trầm Tố Nhi tự mình nhấc lên một góc khăn, nhìn lướt qua xung quanh, thở dài một hơi.
Từ trước mặt nhìn xung quanh, động phòng to như vậy, ngoại trừ mấy màn che lặp đi lặp lại, nổi bật là mấy ly ngọc trên bàn cùng đèn lồng đỏ dán song hỉ, cơ bản cái gì cũng không nhìn thấy, đừng nói tới người.
Lặng lẽ cảm thán một câu, được tận mắt chứng kiến cuộc sống của hoàng đế cổ đại, vậy mà chẳng thể nói cho ai.
Vì thế, Trầm Tố Nhi mạnh dạn duỗi duỗi người đứng lên, xốc lại bộ dáng rồi phóng lên trên giường.
Cẩn thận nhìn ngắm, rồi huýt sáo một hồi, siêu cấp cổ điển lại cảm giác rất chân thức, long phượng hỉ giường trong đại hôn của hoàng đế.
Thân là người thế kỷ 21, không phải ai cũng có cơ hội được nhìn tận mắt.
Nàng càng xem càng cảm thán.
Tò mò sờ sờ chỗ vừa nãy mình ngồi.
Thật êm dịu, thật mềm mại, Hỉ bị (*chăn Hỉ*) có lụa màu vàng pha với lụa màu đỏ thắm, Hỉ chẩm (*gối Hỉ =.= chẳng bjk có bô Hỉ ko nữa *), ngoài hoa văn hoa mĩ, thêu thùa tinh xảo, đẹp đẽ vô cùng.
Cái làm nàng cảm thấy thú vị nhất chính là thêu lên mấy tiểu oa nhi béo núc ních, đại khái là người cổ đại rất mê tín, mong muốn là có trăm tử ngàn tôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!