Đêm tối, mây đen bao phủ cả hoàng cung, trong phòng khách của Triều Phượng cung. Mộ Dung Cảnh vẻ mặt u ám khiến cho tất cả cung nữ và thái giám hầu hạ nơm nớp lo sợ, ngoài trời lạnh cóng mà lòng bàn tay vẫn còn toát ra mồ hôi. Nếu không có Tam vương gia tọa trấn ở đây thì phỏng đoán chân bọn họ đều mềm nhũn vì sợ.
Suốt một ngày trời, số đại nội thị vệ được phái ra không ngừng gia tăng, nhưng một chút đầu mối cũng không có?
"Ngay cả một dấu vết cỏn con cũng không tìm ra? ! Một đám phế vật!" Mộ Dung Cảnh đánh một chưởng làm cái bàn trà bên cạnh vỡ tan tành!
Sơ Tuyết ngồi ở bên cạnh lại rất thảnh thơi, dùng tốc độ nhanh nhất để nhấc chén trà của mình lên giữ trong lòng bàn tay rồi nói ra một câu hú hồn "Hoàng huynh, đừng hại đệ không được uống trà, một bộ chén trà quý báu nghe nói chỉ còn lại có một cái này." Cứ như bảo bối vậy.
Sơ Tuyết nhàn nhã thong dong cùng với Mộ Dung Cảnh phẫn nộ đã hình thành sự đối lập rõ ràng. Khiến cho Mộ Dung Cảnh hiện tại đặc biệt muốn cắn người!
"Sơ Tuyết, cả ngày đệ đi theo trẫm để làm chi?"
"Không có việc gì, đệ rất nhàn ."
"Đệ … " Mộ Dung Cảnh muốn giận mà không tức nổi.
Thật sự, thật sự! Sơ Tuyết cùng ai đó càng ngày càng giống nhau!
"Trời sắp tối rồi." Mặc dù tức giận là thế nhưng Mộ Dung Cảnh cũng không ngừng kiềm chế lo lắng trong lòng. Nữ nhân chết tiệt, một mình nàng trốn ở chỗ nào? Có thể trốn ở đâu? Liệu có thể gặp nguy hiểm hay không? !
"Trẫm tự mình đi tìm. Sơ Tuyết, trong cung liền giao cho đệ, đừng làm phiền thêm nữa."
"Đệ cũng muốn."
"Không được!"
"Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi."
"Vẫn không được."
"Nếu như đệ cố ý muốn đi?"
"Cho một lý do"
"Sợ huynh giết người lung tung."
"... "
"Hoàng huynh một khi tức giận thì sẽ có rất nhiều người gặp tai ương."
"Trẫm đồng ý với đệ sẽ không giết người."
"Huynh cũng đã đáp ứng hoàng tẩu, nhưng huynh không làm được." Sơ Tuyết thật sự là không sợ chết , dám ở trước mặt mà chỉ trích khiếm khuyết của Mộ Dung Cảnh.
Nhưng Mộ Dung Cảnh lại cảm thấy tức cười, không nổi giận mà trái lại lộ ra vẻ hơi chột dạ. Trong lúc nóng giận đã quên lời hứa tại Túy Nguyệt lâu. Nếu như nhớ ra thì tất nhiên phải tuân thủ "Chuyện này thì ... Chỉ là tạm thời quên thôi."
"Đệ làm sao biết là huynh xuất cung rồi lại có thể nhất thời quên hay không? ..." Sơ Tuyết lần nữa gây khó dễ, tự nhiên là có nguyên nhân, bình thường hắn sẽ không nói ra lời như thế.
Mộ Dung Cảnh tiến thoái lưỡng nan trong lòng, tức cũng không được mắng cũng không xong. Không còn cách nào, vì vậy đem vấn đề khó khăn của Sơ Tuyết ném ẫu hậu "Đệ tìm mẫu hậu đi, bà đáp ứng thì đệ cứ tự nhiên."
"Cho dù đệ làm bất kì điều gì?"
"Không sai! Bất cứ điều gì."
"Vua không nói chơi?"
"Ừ..." Có hơi hối hận. Hình như có chỗ nào đó không đúng.
Mộ Dung Cảnh nghi hoặc nhìn Sơ Tuyết, thấy khóe môi Hoàng đệ khẽ nhếch lên nụ cười yếu ớt cố làm bộ lạnh nhạt bình tĩnh, nhưng trong đáy mắt kia vẫn có những cơn hưng phấn nho nhỏ nên vẫn không tránh được ánh mắt của Mộ Dung Cảnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!