Chương 48: Tránh né! Phòng ngủ của ta là nơi an toàn nhất.

Tiêu Trọng Chi lặng lẽ nhìn Trầm Tố Nhi, lặng lẽ chú ý đến nét mặt và nhất cử nhất động của nàng. Qua nửa ngày, biểu tình của soái ca càng ngày càng kỳ quái.

Trong mắt mỗ nữ không có sự hoảng loạn, cũng không có nỗi sợ hãi muốn bỏ chạy, cực kỳ hờ hững, ung dung, là do tự hắn muốn bắt đầu cho nên một câu cũng không nói, càng không phải nhắc đến một lời cảm tạ, cho tới bây giờ vẫn thoải mái hưởng thụ sự chiêu đãi của hắn như vậy?

Tiêu Trọng Chi có chút hiếu kỳ, nhịn không được liền hỏi: "Sao lại không hỏi gì?"

"Hỏi cái gì??"

"Hỏi ta sao phải giúp ngươi?"

"Sao lại phải hỏi?"

"…" Tiêu Trọng Chi giống như bị sét đánh. Suýt bị sặc, bản thân giống như một thằng ngốc vậy. Ngậm ngùi cảm thán, cố gắng điều chỉnh lại tâm tình đang nổi sấm của mình, "Ngươi… quả nhiên rất đặc biệt." Đúng như lời nói của muội muội, thậm chí còn có phần thú vị hơn.

Chuyện nàng là Hoàng hậu, hắn tự nhiên cũng sẽ không nói ra, cũng sẽ không làm ra chuyện gì khiến kẻ khác hoài nghi. Không cần nhìn cũng biết, trong Tiêu gia khẳng định có không ít cơ sở ngầm của Hoàng đế. Đây chỉ là một tiểu điếm nhỏ, có rất ít khả năng sẽ sắp xếp cái gì ở đây.

Trầm Tố Nhi ăn một chút mứt quả, bụng đã hơi lưng lửng rồi. Lúc nãy khẩn trương muốn chết, mồm miệng khô khốc rồi, MMD, đã lâu không có đụng phải chuyện gì căng thẳng đến như vậy.

Nghỉ ngơi một hồi, nàng không nói lời nào, hắn cũng chỉ nhàn nhã phẩm trà. Hai người thực sự quá thong dong, mấy người đang tìm kiếm ngoài kia nhìn thấy cảnh này khẳng định sẽ hộc máu luôn!

"Soái ca, tự giới thiệu một chút đi." Trầm Tố Nhi mở lời. Nàng đoán hắn là ca ca của Tiêu quý phi, nhưng trước tiên phải xác nhận lại đã. Vì thế mới hỏi câu vừa rồi.

"Soái ca?"

"Đừng có để ý vớ vẩn, ngươi cứ cho là đại ca cũng được." Nếu giải thích cho hắn ý nghĩa đích thực của từ đó, thật tránh không được có chút hiểu lầm.

"Uh. Tại hạ Tiêu Trọng Chi."

"Ngươi biết ta?"

"Đã gặp qua."

"Biết thân phận của ta?"

"Biết."

"Đã gặp ta ở đâu?"

"Nghị sự điện, thời khắc sinh tử." Tiêu Trọng Chi nói thẳng.

Trầm Tố Nhi cũng chỉ là tùy ý hỏi thăm, xác nhận một chút, không muốn lại bày ra những cử chỉ sai lầm như vừa rồi. Giống như cái loại tình huống, không nói ra lại cho rằng người khác biết rồi, kết quả là người khác cái gì không chẳng biết, ầm ầm ỹ ỹ, đến cuối cùng lại thành truyện cười.

"Cảm tạ ngươi lúc nãy ra tay tương trợ." Trầm Tố Nhi cư nhiên bây giờ mới nói lời cảm tạ.

"Nhấc tay chi lao."

"Thế nhưng nguy hiểm trùng trùng." Lần giải cứu này có thể nói là đã đặt cược tính mệnh của cả bản thân và gia đình vào đó.

Giống như vừa nãy, nếu không đủ cơ trí, tội bao che Hoàng hậu chạy trốn khỏi cung đảm bảo không hề nhẹ.

Lúc đó Trầm Tố Nhi cũng không nghĩ tới, hai thị vệ đó cư nhiên đã cho Tiêu Trọng Chi đi qua rồi, như thế nào lại đột nhiên đuổi theo đòi kiểm tra. Cho nên có thể nhìn ra Hoàng đế đã lợi dụng quyền uy một cách quá triệt để đến nỗi một nơi nhỏ bé thế này cũng không tha! Con bà nó chứ!

"Ta cam tâm tình nguyện gánh chịu." Thanh âm thong dong bình tĩnh, không có một tia lỗ mãng giả tạo.

"Hả?" Trầm Tố Nhi hơi có chút kinh ngạc, nhìn Tiêu Trọng Chi, trong mắt lộ ra chút tán thưởng. "Tiêu Tướng quân quả đúng là người chân thật nói lời thẳng thắn, cách đối nhân xử thế cũng thật rộng rãi phóng khoáng! Nếu có thể kết giao loại bằng hữu như ngươi, thực sự không còn gì tiếc nuối." Lời này không phải giả, nàng thật sự nghĩ như vậy.

Suy nghĩ của nàng hiện tại là có nhiều bằng hữu một chút, có nhiều sự giúp đỡ, có nhiều cơ hội sống hơn… Có vẻ như Mộ Dung Cảnh cũng không muốn giết nàng, chỉ là nàng vẫn có chút quá mức lo lắng, nghĩ đến có chút khoa trương!

"Ngươi với ta là bằng hữu sao?" Trong mắt Tiêu Trọng Chi lóe lên một tia sáng, long lanh có thần, nhưng chỉ một khoảnh khắc liền biến mất, lại trở lại vẻ tĩnh lặng như nước hồ thu, chỉ còn lại sự rung động của cơn gió nhẹ thổi…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!